Đêm buông xuống, thành phố chìm trong ánh đèn vàng nhạt, nhưng trong phòng thí nghiệm, không khí nặng nề hơn bao giờ hết. Áp lực từ những giấc mơ tập thể trước đó vẫn đè nặng lên tâm trí nhóm nghiên cứu. Tiến sĩ Mai Anh đứng trước bàn điều khiển, mắt nhìn vào đường sóng não nhấp nháy liên tục.
Huy đứng bên cạnh, tay run run, giọng run run: “Mai Anh… lần này, nó sẽ mạnh hơn tất cả. Tôi cảm giác… nó đang nhắm vào toàn bộ chúng ta cùng lúc.”
Cô gật đầu, ánh mắt sắc lạnh: “Không còn lựa chọn. Chúng ta phải đối mặt trực diện với nó. Lần này, tôi sẽ dẫn dắt giấc mơ, nhưng tất cả phải đồng bộ, nhịp sóng phải hoàn hảo.”
Các thiết bị được chuẩn bị. Điện cực, cảm biến nhịp tim, dây cáp và máy theo dõi sóng não đặt đầy đủ trên từng thành viên. Không gian phòng thí nghiệm trở nên yên tĩnh đến mức kỳ lạ, chỉ còn tiếng nhịp tim, tiếng máy móc và cảm giác áp lực vô hình đang dâng lên.
Khi mọi người nhắm mắt, không gian giấc mơ mở ra. Hành lang vô tận hiện ra lần nữa, dài bất tận, hai bên là các cánh cửa sáng nhấp nháy. Nhưng lần này, bóng mờ của sinh vật xuất hiện ngay giữa hành lang, khổng lồ, xoay tròn, lan tỏa một làn sóng áp lực tinh thần dày đặc.
Một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể Mai Anh. Sinh vật bước vào giấc mơ, không chỉ thao túng ký ức cá nhân mà bắt đầu kết hợp nỗi sợ của từng người thành một dòng ý thức chung, ép họ phải phản ứng.
“Chúng ta phải liên kết!” Mai Anh hét lên, trong khi nhịp tim và sóng não của cô tăng vọt. “Hãy tập trung vào nỗi sợ của nó! Nó sẽ không ngờ điều này!”
Sinh vật phản ứng ngay. Bóng mờ quằn quại, phát ra âm thanh lạnh lẽo trực tiếp vào tâm trí nhóm, biến đổi hình dạng liên tục: từ bóng khổng lồ đến sinh vật mắt đỏ rực, tay dài vô tận, uốn éo khắp hành lang. Áp lực khiến Linh một lần nữa bị chiếm quyền điều khiển hoàn toàn, cơ thể run rẩy, mắt mở trừng trừng, miệng lẩm bẩm những từ vô nghĩa.
Mai Anh hít sâu, cố tập trung vào ý chí. Cô nhìn sâu vào mắt Linh, dùng sóng não của mình tạo kết nối: “Linh… đây không phải thật. Hãy giữ lấy bản thân!”
Huy cùng đồng bộ nhịp sóng, tạo ra phản kháng tập thể. Sinh vật phản ứng dữ dội, bóng mờ xoay tròn, quấn quanh họ như những rễ cây vô hình. Nhưng nhờ sự đồng bộ của nhóm, khoảng trống trong giấc mơ bắt đầu hình thành, khiến sinh vật phải rút lui khỏi Linh.
Linh lảo đảo, mắt mở hé, ý thức bắt đầu trở lại. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng Mai Anh biết rằng sinh vật không dừng lại. Nó đang học, thích nghi, và lần tới sẽ mạnh hơn nữa.
Không chỉ dừng lại ở đó, sinh vật bây giờ tấn công đồng loạt, phá vỡ mọi giới hạn. Nó tạo ra các hình ảnh biến dạng, xoay tròn khắp hành lang, xuất hiện trong từng cánh cửa sáng nhấp nháy. Mỗi ký ức của họ, từng nỗi sợ, từng giấc mơ đều bị khai thác. Những cảnh tượng ghê rợn hiện lên: cha mẹ, bạn bè, đồng nghiệp, thậm chí chính họ biến dạng thành bóng mờ kinh dị, mắt trắng dã, miệng phát ra âm thanh kỳ dị.
Áp lực tinh thần dồn lên nhóm, khiến họ gần như mất khả năng phản kháng. Huy hét lên: “Chúng ta… không thể giữ lâu nữa!”
Nhưng Mai Anh biết cách duy nhất để chiến thắng: tận dụng chính nỗi sợ của sinh vật. Nó học cách khai thác nỗi sợ con người, nhưng sẽ không ngờ nếu bị đánh lừa bằng nỗi sợ giả tạo. Cô nhắm mắt, hình dung những hình ảnh kinh hoàng nhất nhưng kiểm soát được, tạo ra ánh sáng trong tâm trí, lan tỏa ra toàn giấc mơ.
Sinh vật phản ứng, bóng mờ quằn quại, phát ra âm thanh hỗn loạn, nhưng đường sóng não của nhóm bắt đầu dao động theo nhịp ngược lại, phá vỡ nhịp điệu đồng bộ mà sinh vật tạo ra.
Trong lúc đó, Mai Anh nhận thấy một hình dạng lạ trong bóng mờ – một cấu trúc gần như tinh thể phát sáng, nằm sâu trong trung tâm giấc mơ, nơi sinh vật tập trung toàn bộ năng lượng. Cô nhận ra: đây có thể là nguồn gốc, hoặc trung tâm ý thức của sinh vật.
Cô thì thầm với nhóm: “Chúng ta phải đến đó. Đây là… cốt lõi của nó. Nếu muốn thắng, phải phá vỡ trung tâm này.”
Huy nhìn cô, vẻ mặt trắng bệch: “Nhưng… nếu thất bại, chúng ta sẽ mất ý thức hoàn toàn.”
Mai Anh gật đầu. “Chúng ta không còn lựa chọn. Hãy bước tiếp, giữ nhịp sóng và ý chí.”
Nhóm di chuyển qua hành lang, các cánh cửa sáng nhấp nháy, hình ảnh biến dạng liên tục xuất hiện. Sinh vật sử dụng ký ức, nỗi sợ và cảm xúc mạnh nhất của họ để cản trở từng bước đi. Họ nhìn thấy cảnh Linh bị chiếm đóng, Huy bị kéo vào bóng tối, và chính họ đứng trước hình ảnh biến dạng của bản thân.
Áp lực tinh thần đạt đến đỉnh điểm. Mai Anh hít sâu, tập trung vào ánh sáng trong tâm trí, tạo vùng an toàn nhỏ để bảo vệ nhóm. Sinh vật phản ứng dữ dội, bóng mờ xoay tròn, quấn quanh họ, nhưng đồng thời, trung tâm tinh thể bắt đầu phát sáng yếu ớt, như phản ứng trước ý chí của con người.
Mai Anh nhận ra điều quan trọng: nó sợ ý chí mạnh mẽ, sợ khi con người biết chấp nhận nỗi sợ và biến nó thành sức mạnh. Nhóm đồng bộ nhịp sóng, tạo ra một lực phản kháng tập thể, ánh sáng trong giấc mơ lan rộng, quét qua toàn hành lang, làm sinh vật phải rút lui khỏi trung tâm tinh thể.
Huy hét lên, cơ thể run rẩy nhưng mắt sáng ngời: “Chúng ta làm được rồi! Nó đang bị đẩy lùi!”
Mai Anh mệt lả nhưng cảm giác hạnh phúc trào dâng. Sinh vật rút lui tạm thời, bóng mờ co lại, phát ra âm thanh hỗn loạn, rồi biến mất vào trung tâm tinh thể. Nhưng cô biết rằng đây chỉ là thắng lợi tạm thời. Sinh vật đã học, thích nghi, và lần tới sẽ mạnh hơn.
Trong phòng thí nghiệm, mọi người tỉnh lại, mồ hôi nhễ nhại, tim đập dồn dập. Linh ngồi bên cạnh, mắt trừng trừng, vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh. Mai Anh nhìn ra cửa sổ, thành phố vẫn yên bình, nhưng cô biết rằng mọi thứ sẽ không còn bình thường.
Sinh vật ngoài hành tinh đang học hỏi, thích nghi, và lần tới, nó sẽ trở lại mạnh mẽ hơn. Nhiệm vụ của nhóm bây giờ là ghi lại mọi thứ, hiểu nó, chuẩn bị cho cuộc chiến tiếp theo.
Mai Anh thở dài, ánh mắt sắc lạnh, quyết tâm trào dâng: “Chúng ta phải chuẩn bị. Giấc mơ là chiến trường, ý thức là vũ khí, và chúng ta… sẽ chiến đấu đến cùng.”
Những nhịp tim, những đường sóng não, và mọi giấc mơ… bắt đầu rung chuyển lần nữa. Và Mai Anh biết rằng, cuộc chiến thực sự với sinh vật ngoài hành tinh mới chỉ bắt đầu.