Ký Túc Xá 203

Chương 2: Cô ấy là ai?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi là sinh viên năm nhất ngành Y, và như bao tân sinh viên khác, tôi háo hức bước vào một cuộc sống mới – một phần vì đam mê ngành học, phần khác vì sự tự do khi rời xa mái nhà quen thuộc.
Tôi được phân vào phòng A203, một phòng nữ sáu người ở dãy nhà D – khu ký túc xá dành riêng cho sinh viên y khoa. Phòng không lớn, nhưng cũng đủ rộng để kê ba chiếc giường tầng, mỗi giường có kệ sách và tủ quần áo riêng. Không gian hơi cũ, ánh đèn huỳnh quang hơi chập chờn, và có mùi thuốc khử trùng phảng phất trong không khí – thứ mùi mà tôi dần quen sau vài ngày sống ở đây.
Ngay ngày đầu tiên, tôi đã thấy có chút gì đó không bình thường.
Bảng danh sách sinh viên được dán ngoài cửa, ghi rõ:
**Phòng A203 – 5 sinh viên:
1. Nguyễn Thảo
2. Trần Mỹ Linh
3. Lê Hoài
4. Vũ Hương
5. Đinh Ngọc Anh
Chỉ có năm cái tên, nhưng rõ ràng trong phòng có sáu chiếc giường.
Tôi hỏi chị cán bộ quản lý ký túc thì chỉ nhận được câu trả lời đơn giản: “Năm nay chỉ phân có năm em vào đó thôi. Giường dư thì cứ để trống, có thể dùng để để đồ.”
Tôi không nghĩ ngợi nhiều. Là sinh viên năm nhất, tôi tự nhủ chắc trường thiếu người hoặc ai đó chuyển đi giữa chừng. Nhưng đến tối hôm đó, khi cả năm đứa chúng tôi tụ lại học nhóm, tôi bắt đầu cảm thấy… bất an.
Phòng chìm trong ánh sáng vàng nhạt, từng chồng sách dày cộp nằm la liệt trên giường. Sách giải phẫu, sách sinh lý, những sơ đồ cơ thể người rối rắm khiến đầu tôi ong lên. Mỹ Linh đốt một cây nến thơm mùi lavender để át đi mùi formalin vẫn còn phảng phất trong sách mới.
Chúng tôi ngồi quây quần, cười đùa về môn học “ma quái” này. Căn phòng nhỏ rộn rã tiếng nói chuyện, tiếng lật sách sột soạt và tiếng côn trùng rỉ rả bên ngoài cửa sổ.
Lúc đó là khoảng 10 giờ đêm.
Tôi mệt mỏi ngẩng đầu, đưa mắt đảo một vòng quanh phòng, định kiếm cái gì đó uống.
Và rồi tôi thấy người đó.
Trên giường tầng trên, góc sát cửa – chiếc giường được bảo là “để trống” – có một cô gái đang ngồi. Cô mặc đồng phục học sinh cũ màu trắng xám, tóc dài phủ kín mặt, đầu cúi xuống, tay đặt trên đùi, bất động.
Tim tôi hẫng một nhịp.
Tôi nhìn lại bốn người bạn cùng phòng – tất cả đều đang ngồi quanh giường tầng giữa, cúi đầu ghi chép, không ai rời chỗ. Tôi… chính là người thứ năm. Vậy cô ấy là ai?
Tôi dụi mắt. Cảm giác như máu dồn lên thái dương. Khi ngẩng đầu lần nữa… chiếc giường hoàn toàn trống trơn. Không có ai. Không một dấu hiệu gì từng có người ngồi ở đó. Chăn gối vẫn gọn gàng như lúc sáng.
Tôi ngồi chết trân vài giây. Trong đầu không thể tìm được lời giải thích hợp lý nào. Căng thẳng vì học hành? Ảo giác do mệt? Hay ánh đèn nhấp nháy làm tôi nhìn nhầm?
Tôi không kể với ai. Chỉ lặng lẽ quay lại bài học, cố gắng phớt lờ cảm giác rợn người vẫn còn vương vất ở gáy.
Ba ngày tiếp theo trôi qua trong yên ổn. Tôi bắt đầu quen với nhịp sinh hoạt: học hành, ăn ở, gác chân lên nhau mỗi tối tám chuyện linh tinh. Những cô gái ở cùng rất thân thiện, chúng tôi nhanh chóng thành một nhóm gắn bó.
Nhưng tôi để ý – không ai đụng đến chiếc giường thứ sáu.
Mỗi lần quét dọn, Mỹ Linh đều dừng trước chiếc giường đó, nhìn một lúc rồi đi qua. Hoài – người nằm tầng dưới giường trống – luôn ngủ với rèm kéo kín. Hương thì đặt giày của mình lấn sang tận chân giường đó như cố tình chiếm không gian.
Một hôm, tôi buột miệng hỏi:
“Giường trống ấy sao không để đồ lên nhỉ? Dư mà.”
Mỹ Linh đang bôi kem, khựng lại.
“Ờ… không tiện lắm. Với cả… tớ nghe bảo phòng mình trước có người ở rồi chuyển đi.”
“Vì sao?” – tôi hỏi.
Cô ấy nhìn tôi, môi mím chặt. “Chắc cậu mới vào nên chưa nghe. Có lời đồn là phòng A203 từng có một sinh viên... mất trong phòng.”
Tim tôi đập mạnh. “Mất… là sao?”
“Nghe nói... tự tử. Treo cổ ở giường tầng trên – cái giường đang trống ấy. Nhưng trường giấu nhẹm, không ai biết tên thật. Sau này, không sinh viên nào muốn ở giường đó nữa.”
Tôi ngồi lặng người. Không thể nào. Nếu thật có chuyện như vậy, sao trường còn để sinh viên mới ở căn phòng đó?

“Chỉ là lời đồn thôi mà,” Hương chen vào. “Nhưng dù sao... tụi mình vẫn thắp nhang đầu tháng. Cẩn thận không thừa.”
Tối hôm đó, tôi thức khuya. Lúc tắt đèn, ánh sáng từ hành lang hắt vào chỉ đủ soi lờ mờ đường nét giường tầng trên.
Tôi nằm dưới, cố tình nhìn lên.
Không có gì. Hoặc... ít nhất tôi muốn tin là không có gì.
Nhưng gần 2 giờ sáng, tôi nghe tiếng cọt kẹt rất nhẹ, như tiếng sắt cũ khi có ai leo lên giường. Rồi tiếng gối xẹp xuống – như thể có ai đó vừa ngồi xuống đệm.
Tôi nín thở. Mắt mở to, không dám quay đầu.
Rồi một giọng nữ thì thầm vang lên từ trên đầu tôi:
“Tớ... vẫn chưa có tên trên danh sách...”
“Tớ... vẫn chưa có tên trên danh sách...”
Giọng nói ấy rất nhỏ, như từ cổ họng ai bị siết chặt, rơi thẳng vào tai tôi trong bóng tối. Tôi nằm im như tượng, toàn thân cứng đờ, từng ngón tay run lên vì lạnh.
Không thể nào. Tôi đang mơ. Chắc chắn là mơ. Không có chuyện gì hết, chỉ là do tôi bị ám ảnh bởi câu chuyện của Mỹ Linh. Tôi nhắm chặt mắt, lặp đi lặp lại trong đầu: Không có ai ở đó, chỉ là tưởng tượng thôi. Không có ai…
Nhưng rồi… tôi ngửi thấy mùi.
Một mùi hôi nồng nặc, ngai ngái như vải ẩm để lâu ngày lẫn với mùi gỗ mục và… một chút tanh nhẹ. Mùi này không giống mùi formalin, càng không giống mùi nước xịt phòng. Nó là mùi của cái gì đó từng phân hủy rồi bị giấu đi rất kỹ.
Tôi không dám thở nữa.
Trên đầu, tiếng động lại vang lên – tiếng móng tay cào nhẹ vào thanh giường kim loại, từng nhịp, từng nhịp một, chậm rãi và kéo dài.
Tôi không ngủ được cả đêm.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm nhất, gấp chăn nhanh nhất, và rời phòng trước cả khi mấy người kia tỉnh dậy. Tôi không nói chuyện với ai. Trong đầu tôi là một mớ hỗn loạn: Giường đó từng có người treo cổ? Giọng nói kia là gì? Có phải tôi đang bị ám không?
Chiều đó, tôi rủ Hoài – người nằm ngay dưới chiếc giường trống – đi căng tin ăn tối.
Lúc đang ăn, tôi hỏi vu vơ: “Cậu ngủ có thoải mái không? Không nghe gì lạ hả?”
Hoài nhìn tôi một lúc, rồi chậm rãi gắp miếng đậu hũ bỏ vào miệng. “Tớ ngủ sâu lắm. Có gì lạ đâu?”
Tôi không hỏi thêm. Có thể chỉ mình tôi nghe. Có thể tôi là người được chọn. Hoặc tệ hơn – tôi là người thay thế.
Hôm sau, trời đổ mưa.
Mưa trên khu ký túc xá rừng cây nghe như ai đang gõ trống rỗng rãi rác. Cửa sổ phòng tôi nhỏ, tấm kính đã mờ sương. Ánh sáng u ám lách qua các khe rèm, soi vào chiếc giường tầng trên – cái giường trống.
Tôi quyết định kiểm tra lại.
Buổi trưa, khi mọi người đi học, tôi quay về phòng một mình. Tôi leo lên giường tầng trên, tay run lẩy bẩy.
Chăn gối vẫn gọn, chẳng có gì đáng ngờ.
Nhưng khi tôi cúi sát vào thành giường, tôi thấy những vết xước.
Hàng dài những vết cào – như ai đó dùng móng tay cào vào thanh gỗ suốt nhiều đêm. Có cái mới, có cái đã đen sẫm lại như bị dính bụi và mốc lâu ngày. Tôi lật đệm lên.
Một góc đệm có mảnh giấy nhỏ nhét sâu vào khe gỗ. Tôi rút ra.
Đó là tờ giấy học sinh cũ, chữ viết mờ nhạt bằng bút mực tím, nét nghiêng nghiêng:
“Tớ tên là Phương. Đừng bỏ quên tớ.”
Ngay lúc đó, đèn phòng chớp một cái.
Tôi giật mình quay lại – và thấy bóng một cô gái lướt qua cửa sổ, nơi tầng ba không có ban công.
Tôi lao xuống giường, vội vã xé tờ giấy, nhét vào túi áo. Không hiểu sao, tôi không muốn bỏ lại nó. Có gì đó trong ánh nhìn vừa lướt qua làm tim tôi đau nhói. Không phải thù hận. Là nỗi buồn sâu kín, dai dẳng.
Tối hôm ấy, tôi kể mọi chuyện cho Hương – người tôi thân nhất trong phòng. Hương nghe xong, mặt tái xanh:
“Cậu cũng thấy à? Tớ… tớ từng nghe tiếng khóc ở góc phòng mấy tuần trước. Nhưng nghĩ mình nghe nhầm.”
Tôi lấy tờ giấy ra. Hương nhìn dòng chữ, sững người.
“Phương…”
“Cậu biết tên này?” – tôi hỏi.
Hương gật đầu chậm rãi. “Tớ từng thấy nó… ở trên một hồ sơ cũ trong thư viện. Hồi đầu năm, tớ vào mục tra cứu, vô tình mở nhầm một tập hồ sơ sinh viên khóa trước. Có một cái tên bị gạch đi bằng mực đỏ: Trần Mai Phương.”
“Vì sao bị gạch?”
“Không rõ. Nhưng bên cạnh có ghi một dòng chú thích ngắn: đã thôi học – lý do cá nhân.”
Tôi rùng mình.
Hương hít một hơi sâu, giọng run: “Tớ nghĩ... cô ấy chưa bao giờ rời khỏi đây. Cô ấy vẫn đang chờ ai đó nhớ đến. Một cái tên bị bỏ quên trên danh sách.”
Ba đêm sau đó, mọi thứ bắt đầu tệ đi.
Mỹ Linh kêu mất ngủ vì “nghe tiếng ai cào móng lên tường”.
Hoài bị rụng tóc từng mảng, bác sĩ bảo do stress, nhưng cô thề mình “ngủ ngon, không áp lực gì cả”.
Còn tôi… đêm nào cũng mơ thấy một cô gái mặc áo trắng ngồi trên giường tầng, đưa lưng về phía tôi, tóc dài rũ xuống sàn. Mỗi lần tôi đến gần, cô ấy quay đầu lại – nhưng khuôn mặt trắng bệch không có mắt mũi, chỉ có dòng chữ đỏ tươi viết chằng chịt lên da:
“Tớ tên là Phương. Tớ vẫn ở đây.”
Và giọng nói đó vang trong đầu:
“Tớ chưa được điểm danh… Tớ vẫn ngồi lớp…”
Đêm thứ ba, tôi tỉnh dậy trong tiếng ai đó khóc nức nở trong phòng.
Tôi bật đèn.
Cả phòng đều đang ngủ.
Chỉ có chiếc giường tầng trên – vẫn trống.
Và dưới gối của tôi, có một tờ giấy viết tay mới toanh:
“Mai là thứ Hai. Tớ phải lên lớp.”
Sáng thứ Hai, tôi tỉnh dậy với nỗi sợ hãi vẫn còn bám chặt trong từng tế bào. Tờ giấy với dòng chữ nguệch ngoạc “Mai là thứ Hai. Tớ phải lên lớp” vẫn nằm nguyên dưới gối, mực còn mới, chưa khô hẳn. Tôi cẩn thận nhét nó vào tập sách giải phẫu, lòng trĩu nặng.
Phương.
Cái tên không nằm trong danh sách.
Cái tên chưa từng được nhắc đến trong bất kỳ cuộc điểm danh, bất kỳ tiết học, hay bất kỳ văn bản hành chính nào của trường. Nhưng tôi biết – cô ấy từng tồn tại, từng ngồi ở chiếc giường tầng trên đó, từng là một sinh viên năm nhất như tôi, từng có ước mơ, có cuộc sống… cho đến khi một điều gì đó khiến cô mãi mãi bị lãng quên.
Sáng hôm đó, tôi xin nghỉ học.
Tôi trở lại thư viện – nơi Hương nói đã từng thấy hồ sơ của Phương. Khu vực lưu trữ hồ sơ sinh viên cũ nằm ở tầng hầm, tách biệt, với cửa sắt đã hoen gỉ và ổ khóa điện tử chỉ dành cho nhân viên. Nhưng tôi có một người bạn ở phòng Công tác sinh viên – và sau một cuộc gọi ngắn với lời hứa “không phá gì đâu, chỉ tìm giúp chút dữ liệu cũ thôi”, tôi được mượn tạm thẻ truy cập.
Cánh cửa mở ra với tiếng cạch khô khốc.
Tầng hầm tăm tối, mùi mốc, và ánh sáng huỳnh quang lập lòe. Tôi dùng điện thoại để soi. Sau gần hai mươi phút lục lọi, cuối cùng tôi tìm được một tập hồ sơ mỏng, bìa xám, bên ngoài viết tay bằng bút mực xanh:
Trần Mai Phương – Y khoa – 2020
Tôi mở ra, từng trang run rẩy.
Ảnh thẻ của cô ấy dán ở góc trái – một cô gái trẻ, mái tóc dài thẳng, khuôn mặt không có gì nổi bật nhưng đôi mắt to, buồn và… rất quen thuộc. Bên dưới, phần ghi chú đặc biệt đã bị tẩy, nhưng tôi dùng ánh đèn soi nghiêng và đọc được vài từ:
...phát hiện treo cổ tại phòng A203… không để lại thư tuyệt mệnh… không rõ nguyên nhân… không có thân nhân đến nhận xác…
Tôi đóng lại.
Cả người lạnh toát.
Không ai đến nhận.
Không ai nhớ.
Không có ai hỏi vì sao.
Cô ấy chỉ… biến mất khỏi danh sách.
Tối hôm đó, tôi thức đến khuya, chờ mọi người ngủ. Tôi đặt cây nến nhỏ bên mép giường tầng dưới, và mở toang cửa sổ, để ánh trăng rọi vào.
Giường tầng trên – chiếc giường bị bỏ trống – vẫn im lìm.
Tôi thì thầm:
“Phương… Tớ biết cậu từng ở đây. Cậu muốn lên lớp phải không?”
Không ai trả lời.
Tôi hít một hơi sâu, rút từ tập giải phẫu tờ giấy hôm qua ra, cùng một chiếc bút đỏ. Tôi viết thêm bên dưới dòng chữ của cô ấy:
“Ngày mai, cậu sẽ được điểm danh. Tớ hứa.”
Tôi đặt tờ giấy lên bàn học, sát dưới giường tầng trên.
Rồi tôi tắt đèn.
Khoảng 3 giờ sáng, tôi thức dậy vì tiếng bước chân rất nhẹ trong phòng.
Không có tiếng cào. Không có tiếng khóc.
Chỉ là tiếng ai đó… bước từng bước về phía bàn học.
Tôi hé mắt.
Cô ấy đang đứng đó – Trần Mai Phương.
Không còn là cái bóng lờ mờ.
Không còn là gương mặt trắng bệch không mắt mũi.
Mà là một cô gái thật sự – dáng người mảnh khảnh, tóc dài, mặc đồng phục học sinh cũ. Cô cầm tờ giấy tôi để lại, đọc kỹ từng dòng, rồi quay lại nhìn tôi.
Lần đầu tiên, tôi thấy rõ khuôn mặt cô.
Bình thường. Nhưng buồn đến tột cùng.
Cô khẽ gật đầu.
Và mỉm cười.
Ngay giây phút đó, tôi cảm thấy… tất cả lạnh lẽo, ám ảnh, nặng nề mấy tuần qua tan biến như sương khói. Cô không nói gì – chỉ bước về phía giường tầng trên, trèo lên nhẹ nhàng, rồi nằm xuống, kéo chăn tới ngực như một người chuẩn bị ngủ sau một ngày dài.
Và cô biến mất.
Không còn tiếng thở.
Không còn mùi lạ.
Không còn giấc mơ nào đeo bám tôi đêm đó.
Sáng hôm sau, tôi đến lớp.
Tiết đầu tiên là môn giải phẫu.
Giáo sư bước vào, điểm danh. Mỗi lần tên gọi lên, sinh viên đều đáp “Có”. Khi đến tên tôi, tôi đứng dậy – nhưng thay vì chỉ trả lời, tôi lên tiếng: “Thưa thầy, lớp mình từng có một sinh viên tên Trần Mai Phương phải không ạ?”
Lớp im bặt.
Giáo sư ngẩng lên, lật sổ danh sách cũ.
Rồi ông khựng lại.
“Tên này… từng có. Nhưng đã bị gạch… Tôi nghĩ em ấy bỏ học.”
Tôi đáp, nhẹ nhàng:
“Không đâu ạ. Cô ấy chỉ chưa được điểm danh. Giờ thì… cô ấy đã đến lớp rồi.”
Thầy giáo nhìn tôi, im lặng vài giây, rồi gật đầu.
Không ai trong lớp hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng tôi biết.
Hôm đó, trong danh sách điểm danh trên màn hình, lần đầu tiên sau ba năm, một dòng chữ hiện lên lặng lẽ – không ai nhập, nhưng cũng không thể xóa: Trần Mai Phương – Có mặt.
Sau ngày đó, phòng A203 không còn lạnh lẽo.
Tiếng cào móng biến mất. Giấc mơ dừng lại. Mỹ Linh ngủ ngon trở lại, Hoài không rụng tóc nữa, Hương cười nhiều hơn.
Chiếc giường tầng trên vẫn trống – nhưng chúng tôi để đó như một chỗ đặc biệt, không chất đồ, không phủ bụi. Mỗi đầu tháng, chúng tôi đặt lên đó một bó hoa trắng nhỏ.
Không phải vì sợ.
Mà vì nhớ.
Nhớ một người từng sống ở đây.
Từng bị lãng quên.
Và cuối cùng… đã được gọi tên.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!