ký túc xá phòng 203

Chương 3: MỘT NGƯỜI THÍCH SỮA TƯƠI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, khi chuông điện thoại còn đang réo inh ỏi, Minh Quân đã bật dậy khỏi giường như một chiến sĩ dũng cảm vượt qua cơn buồn ngủ. Trời mới tờ mờ sáng, nhưng cậu đã xỏ giày, khoác áo khoác mỏng, đứng lấp ló chờ ngay cửa ký túc.

– Em nói là dậy chạy bộ chung mà. – Minh Quân cười toe, tay còn dụi mắt.

Trí Khang bước ra từ nhà vệ sinh chung của tầng, tóc còn ẩm nước, chiếc khăn vắt hờ trên vai, đôi giày thể thao trắng sạch đến mức gần như… vô lý.

– Em không cần ép bản thân. – Trí Khang liếc nhìn cậu bằng ánh mắt mang hơi hướng trách nhẹ.

– Em muốn chạy thật mà. – Cậu hít một hơi sâu, rồi giả vờ giãn cơ như dân chuyên nghiệp. – Với lại… không khí sáng sớm trong lành lắm, đúng không?

Trí Khang không đáp, nhưng cũng không ngăn. Hai người cùng bước xuống cầu thang.

Khuôn viên trường vào sáng sớm phủ một lớp sương mỏng. Lá cây đọng nước, vỉa hè ẩm ướt, những tia nắng đầu tiên còn yếu ớt, lấp ló sau mái giảng đường. Minh Quân vừa chạy vừa thở hồng hộc. Sau vòng đầu tiên đã có cảm giác… muốn chết.

– Anh chạy bộ mỗi sáng thật đó hả? – Cậu thở dốc, tay chống gối. – Em tưởng anh nói đùa.

– Nếu nói đùa thì anh không đứng đây. – Trí Khang đáp, giọng đều đều. – Em nên tập thở đúng. Hít bằng mũi, thở bằng miệng.

– Thì đang… thở nè. – Cậu cười khì, gục đầu vào cánh tay. – Em chưa quen thôi, mai… em ráng hơn.

Hai người đi bộ chậm lại. Qua dãy nhà khoa Nghệ thuật, gió sớm thổi nhẹ mang theo mùi hoa sữa thoang thoảng. Minh Quân liếc sang Trí Khang.

Ánh sáng ban mai chiếu nhẹ lên sườn mặt anh, làm nổi bật sống mũi cao, đôi mắt dài và hàng mi cong tự nhiên. Mái tóc hơi bết nước khiến vẻ ngoài trở nên… dịu lại, gần gũi hơn cái lạnh lùng thường ngày.

“Thiệt là kiểu người đi ra từ tiểu thuyết thanh xuân á…” – Minh Quân thầm nghĩ.

Cậu vốn không dễ rung động. Nhưng có một thứ gì đó ở Trí Khang khiến cậu chú ý – không hẳn vì ngoại hình, mà là cách anh cư xử: trầm lặng, có chừng mực, không phô trương, cũng không lạnh lẽo hoàn toàn.

Cứ như kiểu… một bài hát buồn mà người ta nghe mãi không chán.

Sau khi chạy xong, hai người ghé qua căng tin mua đồ ăn sáng. Trí Khang chọn bánh mì trứng, còn Minh Quân hí hửng chọn xôi ruốc. Khi tới quầy nước, Minh Quân chần chừ:

– Anh uống gì? Em mời bữa này!

– Không cần.

– Thôi mà, cho em lấy lòng bạn cùng phòng chút. – Minh Quân cười tinh ranh.

Trí Khang nhìn menu một chút, rồi chỉ:

– Sữa tươi không đường.

– Hả? – Minh Quân trố mắt. – Anh… thích uống sữa?

– Có gì lạ?

– Không, chỉ là… em tưởng người như anh chỉ uống cà phê đen pha Espresso nguyên chất mùi khói gỗ gì đó cơ.

Trí Khang nheo mắt, rồi khẽ gật đầu:

– Sáng anh uống cà phê để tỉnh, nhưng tối thì uống sữa để ngủ sâu hơn.

Minh Quân lẩm bẩm như ghi chú:

– À há… thói quen sinh hoạt đáng ghen tị của người trưởng thành.

Tối hôm đó, trong khi Minh Quân ngồi làm bài tiểu luận về “Tâm lý học lứa tuổi thiếu niên”, cậu bỗng nhớ đến Trí Khang đang cặm cụi bên bản vẽ.

Cậu quay sang hỏi:

– Anh Khang nè… nếu có người bạn thân mất cách đây vài năm, nhưng mỗi lần nghĩ đến lại thấy như mới hôm qua, thì có gọi là... chưa quên được không?

Trí Khang không trả lời ngay. Ngón tay anh vẫn lật qua một tờ giấy mỏng, dùng bút mực vẽ từng đường vòng cung.

Một lát sau, anh đáp:

– Không hẳn. Có những người không cần quên. Mà là học cách giữ họ ở một góc ký ức… đúng cách.

Minh Quân im lặng. Cậu nghĩ đến chuyện ông nội anh từng kể đêm qua. Có vẻ như… Trí Khang không phải kiểu người sống trong quá khứ, nhưng cũng không dễ rời xa nó.

Cậu chợt hỏi tiếp:

– Anh từng yêu ai chưa?

Trí Khang dừng tay. Anh quay sang nhìn Minh Quân, ánh mắt như có điều gì đó… vừa ngạc nhiên, vừa ngờ vực.

– Sao hỏi vậy?

– Em thấy anh sống rất… kín. Mà người kín thì thường là đã từng… thương ai sâu lắm.

Lần này, Trí Khang hơi nhếch môi.

– Em đọc tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá rồi.

– Đâu có! Em đọc truyện đam mỹ, khác nha. – Minh Quân bật cười.

Khoảnh khắc ấy, Trí Khang không cười thành tiếng, nhưng khóe miệng anh cong lên nhẹ đến mức… nếu không để ý kỹ sẽ nghĩ là ánh đèn ảo giác.

Minh Quân gãi đầu, cúi xuống vờ gõ máy tính.

Nhưng rồi cậu lại liếc sang chiếc đồng hồ gỗ trên bàn Trí Khang. Vẫn đứng yên ở 2 giờ 03.

Cậu khẽ hỏi:

– Đồng hồ đó… ông anh mất vào giờ đó, anh nói là nó ngừng chạy đúng thời điểm ấy. Nhưng… hôm kia nó có nhích một chút thiệt mà. Em không nhìn nhầm đâu.

Trí Khang im lặng.

– Anh có bao giờ thấy nó chạy lại chưa?

– Một lần. – Anh đáp, giọng trầm xuống. – Năm lớp 12. Đêm đó anh mơ thấy ông nội ngồi ở góc phòng, cười và bảo “Đừng sợ sống”. Sáng dậy, đồng hồ chạy đến 2:05, rồi đứng hẳn.

Minh Quân nổi da gà.

– Uầy… nghe lạnh sống lưng á.

Trí Khang lắc đầu.

– Không phải lạnh. Là cảm giác được tiễn biệt lần nữa. Sau đó, anh tháo pin, để nó dừng lại mãi ở 2:03. Như một dấu mốc.

Minh Quân bần thần nhìn đồng hồ, rồi khe khẽ cười:

– Em nghĩ… nếu một ngày nào đó, nó lại chạy tiếp… có khi là ông anh muốn nói gì đó mới nữa.

– Có thể.

– Hoặc là… muốn chúc anh yêu ai đó một lần nữa.

Trí Khang nhìn Minh Quân.

Đó là lần đầu tiên, ánh mắt anh dừng lại thật lâu. Không đọc vị được. Không rõ cảm xúc. Chỉ biết là… rất tĩnh. Rất sâu.

Minh Quân vội quay mặt đi.

– Em nói bậy á. Mới vô năm nhất mà đi bày chuyện tình cảm với đàn anh năm ba, đúng là học không lo học…

Trí Khang khẽ nhướng mày.

– Ai nói là anh sẽ để tâm?

– Anh á? Không phải kiểu lạnh lùng ngoài mặt mà mềm lòng bên trong sao?

– Em lại bắt đầu suy diễn.

– Em gọi đó là “trực giác của người sống chung”. – Minh Quân ngẩng đầu, cười tự tin.

Trí Khang không cãi lại. Anh chỉ nhìn đồng hồ. Và lần đầu tiên, khẽ xoay mặt nó vào phía bên tường – như thể… cất giấu lại một phần ký ức, để chừa chỗ cho điều gì đó mới hơn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.