Ngày hôm sau, Minh Quân dậy trễ.
Khi mở mắt, ánh nắng đã đầy phòng. Trí Khang không còn ở giường trên nữa, chiếc chăn gấp gọn gàng, sách vở đặt ngay ngắn trên bàn. Minh Quân dụi mắt, nằm thêm ba phút rồi bật dậy như lò xo bật nắp.
– Chết rồi! Trễ giờ học kỹ năng sư phạm!
Vừa mặc áo, vừa vớt mì ly đổ nước sôi, vừa nhắn tin vào nhóm lớp:
“Tao đang trên đườngggg… Đừng điểm danh thiếu tạoooo 😭”
Chạy ra khỏi ký túc, Minh Quân không quên ngoái đầu nhìn về phía cửa sổ phòng 203 ở tầng hai. Cậu thở phào khi thấy chiếc rèm vẫn chưa kéo kín – nghĩa là Trí Khang vẫn chưa về.
“May quá… chắc ảnh đi đâu đó rồi,” cậu thầm nghĩ, vừa phi vào lớp học, vừa lẩm bẩm tự an ủi: “Chắc không ai kiểm tra phòng giờ này đâu…”
—
Đến buổi chiều, khi về đến phòng, Minh Quân mới nhớ ra mình để nguyên… hộp mì ăn dở dưới bàn học.
Cậu mở cửa, và ngay lập tức thấy Trí Khang đang ngồi tại bàn vẽ, đôi chân vắt chéo, ánh mắt hướng thẳng về phía… hộp mì nguội, bốc mùi.
– Em xin lỗi! – Minh Quân kêu lên. – Em quên mất luôn, tại sáng em chạy vội quá…
– Sau này nhớ kỹ. – Trí Khang nói mà không nhìn cậu. – Anh không thích mùi mì để qua đêm.
– Em sai thiệt mà. Em dọn liền! – Minh Quân cuống cuồng lấy khăn lau, bỏ vỏ hộp vào túi rác. – Mai em mua cà phê chuộc lỗi, chịu không?
Trí Khang vẫn im lặng. Nhưng khi Minh Quân lén lút liếc sang, thì thấy môi anh đang mím chặt – không phải tức giận, mà là… cố nhịn cười?
Minh Quân hí hửng:
– À ha! Anh đâu có giận thiệt đâu hen? Anh sợ em lo thôi!
Trí Khang nhìn cậu:
– Tự tin vậy?
– Tự tin trong khuôn khổ cho phép. – Cậu nháy mắt. – Với lại, em ở đây… làm mềm căn phòng này rồi đúng không?
– “Mềm”? – Anh nhướng mày.
– Ờ… thì phòng mình hồi em mới vào có hơi âm u, lạnh lạnh. Giờ thì sáng hơn, tươi hơn. Giống như… có người biết nói chuyện hơn là im lặng hoài.
Trí Khang không nói gì, chỉ với tay kéo rèm cửa sổ sang bên, để ánh nắng chiếu hẳn vào phòng.
Cậu nhận ra ánh sáng chiều rọi xuống bàn học của anh – nơi chiếc đồng hồ gỗ cổ vẫn đứng yên ở mốc 2:03.
–
Tối hôm đó, cả hai cùng học bài trong yên lặng. Mỗi người một góc bàn, tiếng bút lướt trên giấy xen kẽ với tiếng gõ bàn phím nhè nhẹ.
Đến khoảng gần 10 giờ, Minh Quân ngả lưng ra ghế, vươn vai rên rỉ:
– Hic, bài luận này làm em muốn cắn cả cái laptop!
– Cắn rồi lấy gì nộp? – Trí Khang nói khẽ.
– Thì cắn để bớt stress á. Chứ thầy đưa đề "Ảnh hưởng của kỹ năng giao tiếp trong mô hình giáo dục mở" mà làm như bắt tụi em viết tiểu thuyết.
Trí Khang liếc qua:
– Viết tiểu thuyết thì em giỏi hơn đó. Nói không ngừng từ sáng tới giờ.
– Ơ hay, đó là "kỹ năng giao tiếp" đó anh!
Cả hai bật cười. Một tràng cười nhỏ, ngắn, nhưng thật – vang ra từ căn phòng từng quá yên lặng trong suốt nhiều năm.
Minh Quân đứng dậy, rót nước vào ly, rồi bước đến bàn Trí Khang, đưa ly cho anh:
– Uống chút đi anh, ngồi nhiều quá là mỏi người đó.
Trí Khang ngẩng lên nhìn cậu, lần đầu tiên ánh mắt có phần bất ngờ rõ ràng. Anh đón lấy ly nước.
– Cảm ơn.
Chỉ là hai chữ đơn giản. Nhưng khiến Minh Quân đứng im mất mấy giây.
Cậu cười nhẹ, quay về chỗ mình. Nhưng khi đi ngang qua chiếc đồng hồ, bỗng nhiên... cậu nghe một tiếng "cạch" nhỏ.
Không phải tưởng tượng. Lần này cậu chắc chắn.
Minh Quân cúi nhìn.
Kim phút... vẫn ở vạch 3. Kim giờ ở giữa 2 và 3.
2:03.
Cậu cúi xuống sát hơn. Có lẽ là do cậu lỡ chạm? Nhưng không hề. Tay cậu chưa đụng vào mặt kính.
– Trí Khang. – Minh Quân gọi nhỏ.
– Gì?
– Đồng hồ… nó mới kêu một tiếng. Giống tiếng kim đồng hồ bị vặn đó.
Trí Khang đứng dậy bước đến. Cả hai cùng nhìn đồng hồ.
Nó vẫn nằm yên.
– Anh không nghe gì.
– Em nghe rõ ràng. Cái tiếng "cạch", giống hệt lần trước. Nhưng kim vẫn đứng. Như kiểu nó… động một chút rồi ngưng.
Trí Khang im lặng. Một lát sau anh nói:
– Có lẽ do sàn rung. Em bước gần quá.
Minh Quân muốn phản bác. Nhưng rồi cậu thấy… ánh mắt Trí Khang không hẳn là đang phủ nhận. Mà là… né tránh.
Cậu khẽ hỏi:
– Anh có sợ cái đồng hồ đó không?
Trí Khang nhìn cậu. Rồi gật nhẹ:
– Có. Nhưng không phải vì nó. Mà vì điều anh chưa hiểu hết từ nó.
Minh Quân không hỏi thêm. Cậu trở về bàn, ngồi xuống, nhưng trong lòng vẫn còn đầy câu hỏi chưa lời giải.
Chiếc đồng hồ… đang muốn nói điều gì?
—
Gần 11 giờ, hai người leo lên giường. Đèn đã tắt, màn đêm bao trùm căn phòng.
Một lúc sau, Minh Quân khẽ gọi:
– Anh Khang.
– Ừ?
– Nếu một ngày… đồng hồ quay lại, mà em là người đầu tiên thấy… anh tin em không?
Một khoảng lặng. Rồi giọng Trí Khang vang lên trong bóng tối:
– Tin.
Minh Quân cười, kéo chăn lên ngang cằm.
Lần đầu tiên, khoảng cách vô hình giữa hai chiếc giường… như ngắn lại một chút.