Đêm đó, Minh Quân thiếp đi trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh. Căn phòng 203 vẫn vậy – quen thuộc đến mức gần như là da thịt, nhưng trong giấc mơ, nó lại hoàn toàn khác.
Cậu đứng giữa căn phòng nhưng ánh sáng thì lạ lắm – không phải ánh đèn vàng quen thuộc, mà là một thứ ánh sáng nhàn nhạt như từ đèn dầu. Không có laptop, không có chăn gối sinh viên… mà thay vào đó là một cái bàn gỗ cũ, một chiếc vali sắt cũ kỹ, và… chiếc đồng hồ cổ vẫn nằm đó – trên kệ cao, nhưng lúc này đang chạy. Kim giây kêu tích tắc từng tiếng một, rõ ràng như đang thì thầm bên tai.
Một bóng người đứng quay lưng, phía bên cửa sổ.
– Ai vậy? – Minh Quân gọi.
Người ấy không quay lại. Nhưng giọng nói vang lên – vừa nam tính vừa... đau buồn:
– Em... không nên chạm vào ký ức của người khác. Nhất là khi ký ức đó… chưa từng được tha thứ.
Minh Quân định hỏi thêm thì bóng người ấy từ từ mờ đi, rồi tan biến như sương.
Cậu choàng tỉnh.
Trời vẫn còn tối. Đồng hồ báo thức chỉ 3:12 sáng. Trí Khang đang ngủ say, hơi thở đều đều từ giường đối diện.
Minh Quân khẽ ngồi dậy, tim vẫn đập nhanh.
Cậu nhìn về phía chiếc đồng hồ cổ – kim giây... đang quay.
Là quay thật.
Không phải mơ.
Cậu đứng lên, bước lại gần. Kim phút giờ đã nhích tới 04, đúng như tối qua. Kim giây thì quay đều đều, chậm rãi nhưng có thật.
Minh Quân lùi lại một bước. Cảm giác sống lưng lạnh đi rõ rệt.
Phòng vẫn im lặng. Nhưng mọi thứ dường như đang thay đổi.
–
Sáng hôm sau, Trí Khang ra ngoài sớm. Anh không để lại lời nhắn, chỉ có mảnh giấy dán trên bàn:
“Có cuộc hẹn với thầy hướng dẫn đồ án. Trưa về.”
Minh Quân ngồi bên bàn học, tay cầm cây bút nhưng đầu óc vẫn quanh quẩn với giấc mơ đêm qua.
Lúc dọn sách để lấy chỗ viết, cậu chạm phải cuốn sổ ghi chú màu nâu – cuốn mà Trí Khang hay dùng để phác ý tưởng. Không rõ vì sao, nó đang nằm lệch hẳn ra khỏi chồng sách, như thể bị ai đó kéo nhẹ ra.
Minh Quân nhìn quanh, rồi tò mò mở ra xem.
Trang đầu tiên là bản phác sơ đồ căn phòng 203 – đúng kích cỡ, đúng vị trí bàn học, tủ, cửa sổ, kệ gỗ. Mỗi vật được đánh số cẩn thận.
Trang tiếp theo là những dòng viết tay đều đặn:
“Tháng 10 năm 2022.
Giấc mơ lặp lại lần thứ 7.
Lần này, cậu ấy đứng ở bên cửa sổ.
Vẫn quay lưng. Không nói gì.
Đồng hồ lại quay, nhưng khi tỉnh dậy, nó vẫn đứng ở 2:03.”
Minh Quân khựng lại. Dòng chữ cuối cùng như viết cho chính mình đọc.
Cậu lật tiếp vài trang. Dưới là bản vẽ chân dung nửa mặt một người con trai. Rất trẻ. Khuôn mặt thanh tú, nụ cười mờ nhạt… nhưng ánh mắt – trống rỗng và buồn vô hạn.
Trang bên là một câu duy nhất:
“Cậu ấy từng ở đây.”
Minh Quân gấp cuốn sổ lại. Cậu không muốn đọc nữa. Không dám đọc nữa.
–
Trưa hôm đó, khi Trí Khang quay về, Minh Quân không nói gì. Nhưng cậu cảm nhận rõ giữa hai người bắt đầu có một thứ gì đó… không thể gọi tên, như làn khói mờ trong căn phòng có ánh sáng nhạt.
– Anh Khang. – Cậu gọi khi cả hai đang nấu mì.
– Ừ?
– Hồi trước… phòng này có người khác ở không?
Trí Khang khựng tay vài giây, rồi đặt muỗng xuống chậm rãi.
– Em đọc sổ của anh?
– Em… xin lỗi.
Một khoảng lặng kéo dài.
Cuối cùng, Trí Khang mở lời, giọng nhỏ và trầm:
– Có một người. Tên là Tư Phong.
– Là bạn anh?
– Là… người mà anh từng thương. Tụi anh ở cùng nhau ở đây, vào năm hai.
Tim Minh Quân như ngừng một nhịp. Cậu không ngạc nhiên… nhưng cảm thấy thứ gì đó chùng xuống.
– Anh ấy… đi đâu rồi?
Trí Khang quay sang, mắt anh nhìn sâu vào Minh Quân:
– Cậu ấy mất. Trước khi rời phòng 203, tụi anh đã cãi nhau rất lớn. Rồi... cậu ấy đi xe đạp ban đêm. Trời mưa. Tai nạn.
Minh Quân nắm chặt tay.
– Chiếc đồng hồ đó... là của anh ấy?
– Ừ. Nó dừng lại vào lúc tai nạn xảy ra. 2:03 sáng.
Căn bếp nhỏ như chùn lại. Mùi mì bốc lên nghi ngút, nhưng chẳng ai còn tâm trạng ăn.
Trí Khang nói tiếp, giọng anh rất khẽ:
– Từ đó anh xin ở một mình. Và… giữ chiếc đồng hồ đó như lời nhắc. Anh không bao giờ muốn ai chạm vào nó. Nhưng… em đã chạm. Và nó… đã quay.
Minh Quân nuốt khan:
– Em xin lỗi.
Trí Khang nhìn cậu. Một lát sau, anh lắc đầu, thở dài:
– Không. Có lẽ… em là người duy nhất khiến nó chịu quay lại.
Minh Quân nhìn vào đôi mắt anh – không còn lạnh như mọi khi. Trong đó có hoài niệm, nhưng cũng có tia sáng len lỏi – rất nhỏ, nhưng thật sự hiện hữu.
Cậu thầm nghĩ:
“Có lẽ… người ở lại phòng 203 không chỉ là mình. Mà là cả anh nữa.”
–
Đêm đó, Minh Quân lại nằm mơ.
Nhưng lần này, người con trai quay mặt lại. Nụ cười anh rất dịu dàng.
“Cảm ơn em, người mới của 203.”
Và phía sau lưng anh, Trí Khang đứng đó, mắt ngấn nước, khẽ gật đầu.