Mấy ngày sau cuộc trò chuyện hôm ấy, không khí giữa Trí Khang và Minh Quân thay đổi.
Không còn khoảng cách cứng nhắc, không còn những ánh nhìn lạnh băng hay sự im lặng khó chịu. Nhưng thay vào đó, là sự thận trọng – như thể cả hai đều đang đi trên một sợi dây mảnh, chỉ cần một lời lỡ miệng cũng có thể khiến mọi thứ đổ vỡ.
Minh Quân không hỏi thêm về Tư Phong. Cậu hiểu, có những ký ức nên để người trong cuộc là người kể ra. Nhưng điều đó không ngăn cậu muốn hiểu người ấy – không phải để chen vào quá khứ của ai, mà để biết, Trí Khang đã từng tổn thương thế nào.
Buổi chiều thứ bảy, trời trong vắt sau nhiều ngày mưa. Minh Quân viện cớ ra thư viện ôn thi, nhưng thật ra cậu ghé qua trung tâm hỗ trợ sinh viên, nơi lưu trữ hồ sơ các sinh viên cũ đã tốt nghiệp hoặc thôi học.
Nhân viên trực bàn tiếp nhận là một chị gái dễ tính, vừa nhai bánh tráng vừa nhún vai:
– Em nói tên gì nhỉ? Tư Phong?
– Vâng. Không rõ họ đầy đủ, nhưng từng ở phòng 203, khoảng hai năm trước.
– Chờ chị xíu.
Chị gõ bàn phím lạch cạch, rồi kéo ra một tập hồ sơ.
– Đây, có một bạn tên Vũ Tư Phong, học khoa Văn học ứng dụng, nhập học năm 2020… À, đúng rồi. Trong ghi chú có nhắc: từng ở ký túc xá khu A, phòng 203. Đúng không?
– Đúng rồi ạ.
– Nhưng hồ sơ thôi học rồi. Ghi là “tử vong do tai nạn giao thông”, thời điểm năm 2022. Ừm… Thương quá.
Minh Quân cảm ơn chị, rồi ngồi lặng ở băng ghế hành lang. Trong tay cậu là mẩu giấy chép tay tên đầy đủ của Tư Phong – ba chữ rất bình thường, nhưng khiến lòng cậu nặng trĩu.
Bỗng, ánh mắt cậu dừng lại ở bảng thông báo cũ kỹ bên hành lang. Một tờ giấy A4 vàng úa, có hình ảnh mờ nhạt: ba sinh viên cười toe toét, đứng cạnh nhau trước ký túc xá. Một trong số đó – cậu nhận ra ngay – là Trí Khang. Thời đó anh trẻ hơn, tóc dài hơn, ánh mắt vẫn có nụ cười. Và người đứng giữa, khoác tay lên vai Trí Khang… chính là Vũ Tư Phong.
Khuôn mặt ấy, nụ cười ấy… chính là người trong bản vẽ phác họa trong cuốn sổ.
Phía dưới bức ảnh là dòng chữ nho nhỏ:
“Kỷ niệm nhóm kịch tự phát – Ký Túc Xá A – Tháng 3/2022.”
Minh Quân chụp lại, rồi rời khỏi tòa nhà. Cậu không hiểu sao tim mình lại đập nhanh đến thế – là xúc động, hay là… ghen tị?
–
Tối hôm đó, Trí Khang không về phòng ngay. Minh Quân ngồi trên giường, tay cầm ảnh, lưỡng lự mãi rồi gửi qua tin nhắn:
[Minh Quân]: Em tìm thấy cái này. Anh có muốn giữ không?
Phải gần một tiếng sau, Trí Khang mới phản hồi:
[Trí Khang]: Cảm ơn. Nhưng anh không cần giữ nữa. Em giữ đi.
[Minh Quân]: Em nghĩ… người ấy cười rất đẹp.
[Trí Khang]: Ừ. Cậu ấy là ánh sáng. Còn anh… là bóng tối đã làm tắt đi ánh sáng đó.
Minh Quân đặt điện thoại xuống. Cậu không biết phải trả lời sao cho đúng. Có những nỗi đau, chỉ người trong cuộc mới hiểu được hình dáng nó sâu đến đâu.
Cậu nhìn sang chiếc đồng hồ cổ. Kim giờ đứng yên. Không quay, không kêu – như thể đang ngủ lại.
“Vậy là, ánh sáng đã tắt… Nhưng còn người ở lại thì sao?”
–
Trí Khang về gần nửa đêm.
Không nói, không ồn ào, không mùi bia hay khói thuốc. Anh đặt túi xuống ghế, rồi lặng lẽ treo áo khoác.
Minh Quân đang giả vờ ngủ, nhưng ánh mắt vẫn khẽ mở.
Trí Khang đứng bên cửa sổ rất lâu. Rồi anh quay sang phía chiếc đồng hồ, khẽ nâng nó xuống khỏi kệ.
– Anh Khang... – Minh Quân bật dậy.
– Ừm?
– Nếu... nếu một người ra đi, nhưng trong tim anh vẫn còn họ... thì có nghĩa là họ vẫn tồn tại. Đúng không?
Trí Khang nhìn cậu. Đôi mắt u ám suốt bao năm bỗng có thứ gì đó rạn ra – như lớp băng dày bị ánh nắng làm nứt.
Anh không trả lời ngay, chỉ ngồi xuống giường.
– Anh đã sống trong cảm giác tội lỗi đó rất lâu. Đến mức... anh quên mất rằng, có người vẫn nhìn anh mỗi ngày… như thể đang chờ anh tha thứ cho chính mình.
Minh Quân không nói. Cậu chỉ ngồi sát lại, chậm rãi.
– Vậy… nếu có một người, không bắt anh quên đi người cũ, nhưng chỉ muốn ở bên cạnh… lúc anh học cách nhẹ lòng. Thì anh có cho người ấy một cơ hội không?
Trí Khang ngẩng lên. Lần đầu tiên, ánh mắt anh phản chiếu hình ảnh của Minh Quân – rõ ràng, dịu dàng.
– Em... có chắc không? Ở bên một người như anh, không dễ dàng gì.
– Em không muốn dễ dàng. Em chỉ muốn thật lòng.
Một khoảng lặng.
Chiếc đồng hồ trên tay Trí Khang phát ra tiếng tích... tích…
Kim giây bắt đầu quay lại.
–
Tối hôm đó, hai chiếc giường không còn là hai thế giới tách biệt.
Trên bức tường trắng của ký túc xá, ánh đèn vàng phản chiếu bóng hai người ngồi tựa lưng sát nhau. Không có lời hứa nào được thốt ra. Không cần lời yêu nào rõ ràng. Chỉ có sự hiện diện – đủ thật, đủ ấm.
Và bên góc kệ cao, chiếc đồng hồ cổ lặng lẽ quay – không còn là vật lưu niệm của quá khứ, mà là nhân chứng của một hiện tại đang thay đổi.