ký túc xá phòng 203

Chương 8: KHI CÁNH CỬA MỞ RA NGOÀI THẾ GIỚI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ sau đêm đó, không khí trong phòng 203 trở nên ấm áp lạ thường. Trí Khang vẫn trầm lặng, vẫn giữ nét nghiêm nghị của một sinh viên năm ba từng trải, nhưng ánh nhìn dành cho Minh Quân đã không còn là cái nhìn của một người đang chịu đựng một “tên nhóc ồn ào”. Đó là ánh mắt… dịu dàng.

Còn Minh Quân thì khỏi phải nói, cậu lí lắc hơn hẳn. Mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên không còn là chụp gương selfie mà là liếc sang giường trên xem anh Khang đã dậy chưa. Nếu chưa thì nhẹ nhàng nằm thêm năm phút, chỉ để nghe tiếng thở đều đều của anh. Nếu dậy rồi, thì “vô tình” kéo rèm, “vô tình” lật mền, rồi vô tình lắm mới đi rửa mặt – tất cả đều đúng chất của một người đang yêu mà giả vờ chưa nhận ra.

Cuối tuần, trường tổ chức lễ hội văn hoá truyền thống, mỗi khoa đều có gian hàng riêng. Minh Quân, vì là sinh viên mới, hăng hái tham gia đội múa truyền thống của khoa Sư phạm.

– Ê Quân! – nhỏ Linh kéo áo cậu sau buổi tập – Mày mà không giới thiệu “người yêu” là tao giận đó nha!

– Hả?

– Đừng tưởng tao không thấy hôm trước mày ngồi sau xe ông Trí Khang. Hai đứa mặc áo khoác giống y nhau luôn!

– Không phải, chỉ là… bạn cùng phòng thôi.

– Cùng phòng thì cùng phòng, chứ ánh mắt mày nhìn ổng lúc ổng đưa khăn giấy cho mày ở căn-tin… trời ơi, nó còn nồng nàn hơn cả phim ngôn tình Ấn Độ.

Minh Quân cứng họng. Đúng là không qua được mắt con gái.

Tối hôm đó, khi cùng Trí Khang ăn mì trong phòng, cậu đắn đo mãi rồi mới lên tiếng:

– Anh Khang… nếu người khác biết chuyện mình thân thiết, anh có… ngại không?

Trí Khang không nhìn cậu. Anh khuấy gói gia vị trong tô mì, giọng trầm:

– Em sợ à?

– Không phải sợ… mà là lo. Lỡ đâu… thầy cô biết, bạn bè dị nghị…

– Thì cứ để họ dị nghị. Anh không cần chứng minh với ai cả. Còn em?

Minh Quân lặng vài giây rồi bật cười:

– Em không cần chứng minh gì, nhưng… nếu có người hỏi, em cũng không muốn giấu.

Trí Khang mỉm cười. Nụ cười nhỏ thôi, nhưng là thật lòng.

Ngày lễ hội, khoa Thiết kế dựng một gian hàng chụp ảnh cổ trang, nơi Trí Khang là người phụ trách thiết kế không gian và hỗ trợ nhiếp ảnh.

Minh Quân tình cờ ghé ngang.

– Ơ, anh Khang?

– Quân? Em mặc đồ múa à?

– Ừa… Đẹp không? – Minh Quân xoay một vòng, bộ áo dài truyền thống với khăn đóng khiến cậu trông vừa đáng yêu vừa trang nghiêm.

– Đẹp. Rất hợp.

Một sinh viên năm ba đứng gần đó bật cười:

– Ủa Khang, em này là “người mẫu độc quyền” mới hả?

– Cậu ta là người tôi quan tâm. Nói gì thì suy nghĩ một chút.

Câu nói khiến Minh Quân đứng hình. Mặt đỏ như gấc chín. Nhưng trong lòng… rộn ràng khó tả.

Người kia cười xòa:

– Ồ, xin lỗi. Không biết là... thật.

Khi người đó đi rồi, Minh Quân bẽn lẽn:

– Anh vừa nói thật đó hả?

– Nếu em thấy không thích thì...

– Không! Em... thích.

Tối hôm đó, Minh Quân đăng tấm ảnh cả hai chụp cùng nhau ở lễ hội lên story mạng xã hội, với dòng chữ: “Cảm ơn vì hôm nay đã không giấu em.”

Phút chốc, có vài tin nhắn đến: từ bạn cùng lớp, từ người quen cũ, từ những người “biết mà không nói”.

Và một tin nhắn duy nhất khiến tay cậu lạnh ngắt:

[Ba]: Mẹ con thấy tấm hình con đăng. Gọi về ngay.

Tim Minh Quân đập mạnh.

Cậu nhìn lên Trí Khang – người đang ngồi đọc sách, mắt không rời trang giấy nhưng như thể cảm nhận được cả thế giới đang thay đổi quanh họ.

Cậu hít sâu. Lần này, là cậu phải bước ra khỏi vùng an toàn.

Phòng 203 có thể là nơi bắt đầu, nhưng tình cảm này không thể mãi trốn trong một căn phòng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.