ký túc xá phòng 203

Chương 9: CUỘC GỌI TỪ NHÀ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi tin nhắn của ba đến, Minh Quân không trả lời ngay.

Cậu lặng lẽ tắt điện thoại, nhét vào túi áo khoác, rồi ngồi yên như tượng. Trong phòng, tiếng gió quét qua cửa sổ mang theo hơi lạnh đầu đông. Bên ngoài, không khí lễ hội vẫn còn lấp lánh ánh đèn, nhưng với Minh Quân lúc này, mọi thứ đều chìm vào im lặng.

Trí Khang đặt cuốn sách xuống, nhẹ nhàng hỏi:

– Có chuyện gì à?

Minh Quân cắn môi. Một lúc sau, cậu mới nói:

– Ba em… thấy tấm hình. Ông kêu gọi về nhà ngay.

– Em sẽ về à?

– Chắc phải. Không về thì càng rối hơn. Với lại… em không muốn giấu giếm.

Trí Khang gật đầu. Không nói lời an ủi, cũng không cố khuyên nhủ, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh. Đó là cách anh vẫn luôn chọn – không chen vào không gian riêng của người khác, nhưng luôn sẵn sàng ngồi xuống bên họ khi họ cần.

Sáng hôm sau, Minh Quân kéo vali ra bến xe sớm. Trí Khang đi tiễn.

Cả hai không nói nhiều. Chỉ đến khi xe chuẩn bị lăn bánh, Trí Khang mới cầm lấy cổ tay cậu, nói nhỏ:

– Nếu em thấy mệt… cứ quay lại đây. Phòng 203 luôn có chỗ cho em.

Minh Quân cười nhẹ, tay nắm lại bàn tay đang nắm mình.

– Em biết rồi. Em sẽ quay lại.

Quãng đường về quê chỉ hơn hai tiếng, nhưng với Minh Quân, nó dài như một hành trình quay ngược thời gian.

Về đến nhà, mẹ cậu đón bằng ánh mắt nửa giận nửa lo. Còn ba… ngồi sẵn trong phòng khách, mắt nhìn thẳng như một buổi "họp phụ huynh nghiêm trọng".

– Con ngồi xuống.

Minh Quân kéo ghế, tim đập thình thịch.

– Con... biết tụi ba mẹ gọi về vì gì rồi chứ?

– Dạ…

– Tấm hình đó là sao?

Minh Quân im lặng.

Mẹ cậu ngập ngừng:

– Quân à… con đăng cái gì cũng được, nhưng… chuyện đó… không nên.

– Con không sai gì hết. Người trong hình đó… là bạn cùng phòng. Là người con… quý. Thật sự quý.

Ba cậu gằn giọng:

– Quý kiểu đó là không được. Con là con trai! Con phải hiểu sống thế nào cho đúng. Đừng để hàng xóm dị nghị!

– Nhưng nếu sống “đúng” mà phải giấu con người thật của mình… thì đó không phải là sống.

Không khí đóng băng.

Mẹ cậu khẽ thở dài, mắt rơm rớm:

– Quân, con biết tụi mẹ không ghét bỏ gì con. Chỉ là… mẹ sợ con khổ. Xã hội này chưa đủ bao dung đâu con à.

Minh Quân cắn môi. Mỗi câu của mẹ như giằng xé trong lòng.

– Nhưng nếu vì sợ khổ mà phải sống giả vờ… thì con khổ hơn.

Ba cậu đứng dậy. Không nói thêm lời nào. Cả căn nhà chìm trong tiếng gió ngoài sân.

Tối hôm đó, Minh Quân ra sau hè ngồi một mình. Cậu nhìn bầu trời quê, đầy sao hơn thành phố. Mỗi vì sao lấp lánh như một mảnh giấc mơ cậu từng có – về việc được sống thật, yêu thật, và không bị bắt phải xin lỗi vì những cảm xúc chân thành.

Tiếng điện thoại reo.

Tên người gọi hiện trên màn hình: Trí Khang.

– Em nghe.

– Về tới rồi à?

– Rồi. Cũng ổn…

– Không cần phải nói ổn nếu không ổn.

Một khoảng im lặng.

Minh Quân thở ra, khẽ cười:

– Em nhớ phòng 203 rồi.

Trí Khang không cười. Giọng anh trầm, thấp, nhưng ấm:

– Vậy thì quay về. Bao lâu cũng được, chỉ cần em nhớ, nơi đó là của em.

Sau cuộc gọi, Minh Quân lên phòng.

Cậu nhìn lại mình trong gương: khuôn mặt gầy đi một chút, nhưng mắt lại sáng hơn. Có thứ gì đó vừa bẻ gãy trong lòng cậu – là sợ hãi.

Sáng hôm sau, cậu tự mình ra bến xe, không cần ai đưa. Trong vali, ngoài áo quần, cậu mang theo một quyết tâm mới: không phải để chống lại gia đình, mà là để không chống lại chính mình nữa.

Và trên chuyến xe quay về thành phố, cậu biết rõ hơn bao giờ hết: có một người đang đợi mình, ở nơi chiếc đồng hồ từng đứng im, và giờ đang bắt đầu quay lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.