ký ức của nàng thơ

Chương 3: Lần Đầu Tiên Và Biệt Danh "Thỏ Con"


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm Bách Duật nhẹ nhàng đặt Hạ Vy xuống chiếc giường lụa. Sự nhẹ nhàng này không phải vì dịu dàng, mà là vì anh nâng niu một vật sở hữu quý giá. Anh chống tay, cúi người nhìn cô, khuôn mặt điển trai giờ đây phủ đầy vẻ dục vọng và sự cuồng si chiếm hữu.

"Em sợ?" anh hỏi, không phải để biết câu trả lời, mà là để khẳng định sự thống trị của mình.

Hạ Vy co người lại, tay cô vô thức nắm chặt ga giường. Cô muốn trả lời "có", muốn cầu xin anh dừng lại, nhưng âm thanh không thể thoát ra khỏi cổ họng. Trong sâu thẳm, cô hiểu rằng sự kháng cự yếu ớt chỉ càng kích thích bản tính bá đạo của người đàn ông này.

Bách Duật không chờ đợi câu trả lời. Anh dùng tay tháo chiếc váy lụa mỏng manh trên người cô. Sự ngây thơ của Hạ Vy đối lập hoàn toàn với sự tự tin và kinh nghiệm của anh. Cô nhắm chặt mắt lại, cố gắng chịu đựng sự trần trụi và nhục nhã này.

"Mở mắt ra, Hạ Vy," Bách Duật ra lệnh, giọng nói trầm khàn đầy ma mị. "Hãy nhìn tôi. Đừng lãng phí những giây phút quý giá này. Tôi đã trả một cái giá rất đắt cho em, tôi muốn em phải ghi nhớ từng khoảnh khắc."

Cô run rẩy mở mắt, ánh nhìn chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh. Trong đó không chỉ có sự ham muốn, mà còn là một ý chí chiếm hữu sắt đá.

Bách Duật bắt đầu sự "giáo dục" của mình.

Anh không vội vã như những kẻ thô lỗ. Ngược lại, anh dùng mọi kỹ năng, mọi sự kiên nhẫn để từng bước một phá vỡ bức tường phòng thủ của cô. Sự chạm chạm của anh ban đầu là sự trừng phạt, sự cưỡng ép, nhưng dần dần, nó trở thành một cơn lốc cảm xúc khiến cô bị cuốn theo.

"Em còn ngây thơ lắm, Thỏ Con," anh thầm thì, biệt danh mà anh đặt cho cô vang lên trong bóng tối, mang theo sự chiếm hữu và sự cưng chiều nguy hiểm.

"Thỏ Con... Em không biết cơ thể mình đẹp đến mức nào, cũng không biết em có thể mang lại sự điên cuồng đến mức nào cho tôi."

Anh bắt đầu khám phá cô, mỗi nụ hôn, mỗi cái chạm đều mang theo sự áp đặt và dẫn dắt. Hạ Vy cố gắng đẩy anh ra, nhưng cơ thể cô lại phản bội, những tiếng rên rỉ nhỏ dần thay thế cho sự kháng cự. Sự ngây thơ của cô, sự trong trắng chưa từng bị vấy bẩn, chính là chất xúc tác mạnh nhất cho sự cuồng nhiệt của anh.

Tình tiết H+ (Sự Thô Bạo Có Kiểm Soát):

Đến lúc cao trào, Bách Duật dừng lại. Anh không muốn cô hoàn toàn bị lấn át bởi sự đau đớn, mà muốn cô phải đón nhận nó như một lời tuyên thệ.

"Gọi tên tôi," anh ra lệnh, giọng đầy khát khao. "Gọi tôi bằng danh xưng của em."

Hạ Vy lắc đầu, nước mắt giàn giụa vì sự tủi thân và khao khát dâng trào.

"Không... tôi không thể..."

Anh siết chặt vòng tay. "Gọi tôi là Chủ nhân. Hoặc Duật ca. Em là của tôi, và em phải công nhận điều đó bằng mọi giác quan, bằng mọi lời nói."

Sự chiếm hữu của anh đã đạt đến đỉnh điểm. Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài đầu hàng.

"Chủ... Chủ nhân..." Cô thì thào, giọng đứt quãng.

Khoảnh khắc Hạ Vy thốt ra danh xưng đó, ánh mắt Bách Duật lóe lên sự thỏa mãn tuyệt đối. Giống như một vị vua được thần dân tôn thờ. Anh lao vào cô, mạnh mẽ và dứt khoát.

Đau đớn... nhưng sau đó là một cảm giác mới lạ mà cô chưa từng biết đến. Sự thô bạo có kiểm soát của anh đã kích hoạt một góc khuất sâu kín trong tâm hồn ngây thơ của cô, một sự kích thích đến từ sự khuất phục.

"Tốt lắm, Thỏ Con," anh thì thầm vào tai cô khi cơn cuồng nhiệt lên đến đỉnh điểm. "Em là của tôi. Mãi mãi."

Sự chiếm hữu của Bách Duật được thể hiện không chỉ qua thể xác, mà còn qua việc anh khắc sâu vào tâm trí cô rằng cô đã bị "đánh dấu". Sau khoảnh khắc đó, anh không để cô nghỉ ngơi. Anh muốn cô phải trải nghiệm hết mọi cung bậc cảm xúc, từ sự sợ hãi ban đầu đến sự hưng phấn bị cưỡng chế.

Khi mọi thứ kết thúc, Hạ Vy nằm bất động, kiệt sức và trống rỗng. Lớp lụa trắng giờ đây đã vấy bẩn.

Bách Duật ôm cô vào lòng, tựa như đang ôm một chiến lợi phẩm. Anh vuốt ve mái tóc cô, sự tàn nhẫn đã được thay thế bằng một loại sự dịu dàng sở hữu.

"Ngủ đi, Thỏ Con. Từ nay, em chỉ cần nhớ một điều. Em không còn là em nữa. Em là thứ mà tôi muốn bảo vệ và chiếm hữu tuyệt đối."

Hạ Vy không trả lời. Cô chỉ cảm nhận được hơi ấm và mùi hương đàn ông mạnh mẽ của anh bao bọc lấy mình. Cô đã chính thức đánh mất sự ngây thơ, và bước vào vòng vây chiếm hữu của Lâm Bách Duật.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×