ký ức không trọn vẹn

Chương 11: Trái tim rung động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mấy tuần liền, những cuộc gặp gỡ “tình cờ” nối tiếp nhau khiến Phong và Linh chẳng còn thấy lạ. Họ bắt đầu nhắn tin nhiều hơn, rủ nhau cà phê, cùng nhau đi dạo phố. Mỗi khoảnh khắc ở bên nhau đều tự nhiên đến mức Linh thấy bản thân… quên mất mình từng là người dè dặt trong chuyện tình cảm.

Một buổi tối, sau khi kết thúc ca làm, Phong hẹn Linh đến một quán ăn nhỏ nơi con hẻm yên tĩnh. Quán có những bóng đèn vàng treo thấp, ánh sáng dịu nhẹ soi rõ nét mặt cả hai.

– Hôm nay tôi đã nghĩ mãi… – Phong lên tiếng, vừa đặt đôi đũa xuống, mắt không rời Linh – Chúng ta gặp nhau nhiều như thế, có bao giờ Linh nghĩ rằng… đây không chỉ là tình cờ?

Linh hơi khựng lại. Trong lòng cô, câu hỏi ấy vang lên như tiếng chuông. Cô cắn nhẹ môi, nhìn xuống bát canh còn bốc khói, giọng nhỏ:
– Đúng là… dạo này tôi thấy hơi lạ. Mỗi lần gặp anh, tôi lại có cảm giác quen thuộc… giống như đã từng thế này từ trước.

Phong ngạc nhiên. Tim anh đập nhanh, trong lòng dấy lên sự xốn xang khó tả. Anh chậm rãi vươn tay, đặt lên bàn, rất gần tay cô:
– Vậy… Linh có cho rằng… chúng ta có thể thử bước xa hơn một chút?

Linh ngẩng lên, ánh mắt bắt gặp ánh mắt anh. Giữa họ, khoảng cách chỉ còn vài nhịp thở. Cô im lặng rất lâu, rồi khẽ gật đầu.

Một nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt Phong. Anh cảm thấy như vừa tìm lại một thứ gì đã thất lạc từ lâu, một thứ mà bản thân anh không biết mình từng có.

Từ hôm đó, mọi thứ thay đổi.

Phong trở thành người đưa Linh về sau những buổi tối tan làm. Họ cùng nhau đi xem phim, cùng đi siêu thị, thậm chí có những tối chỉ ngồi yên lặng trong quán cà phê quen thuộc, không nói nhiều, nhưng cũng không thấy thiếu.

Có lần, trong lúc chờ xe buýt, Linh khẽ tựa đầu lên vai anh. Hơi ấm ấy khiến trái tim Phong rung động đến nỗi bàn tay anh run run. Anh chậm rãi đưa tay nắm lấy tay cô, và Linh không rút lại.

Giây phút đó, cả hai cùng hiểu: họ đã bước vào một mối quan hệ mới.

Thế nhưng, song song với niềm hạnh phúc vừa nhen nhóm, trong lòng Linh thỉnh thoảng lại xuất hiện những khoảng trống mơ hồ.

Có hôm, khi Phong đưa cô đến quán cà phê “Blue Garden”, Linh bỗng cảm thấy tim mình nhói lên. Cô không nhớ từng đến đây, nhưng cảm giác quen thuộc bao trùm. Những góc bàn, mùi hương, thậm chí cả bản nhạc nền vang lên cũng khiến cô bâng khuâng.

– Linh sao thế? – Phong hỏi, lo lắng khi thấy cô im lặng.

– À… không. – Cô lắc đầu, nở nụ cười gượng – Chỉ thấy… hình như tôi từng đến đây. Nhưng chắc là nhầm thôi.

Phong nhìn cô thật lâu, ánh mắt sâu thẳm. Trong lòng anh cũng có những cơn xao động giống hệt: những lúc thoáng nhìn thấy nụ cười của cô, anh có cảm giác như ký ức cũ đang thì thầm, như thể cô từng quan trọng với anh hơn bất cứ ai.

Nhưng rồi, anh gạt đi. Quan trọng gì đâu. Giây phút hiện tại đã quá đủ.

Đêm đó, Linh trở về, nằm trằn trọc mãi. Cô đưa tay chạm vào ngực, nơi trái tim đập nhanh, rối bời. Cô biết mình đã yêu – yêu Phong bằng tất cả sự rung động mới mẻ.

Nhưng ở sâu thẳm, một nỗi sợ vô hình len lỏi: nỗi sợ rằng hạnh phúc này… mong manh và có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

Cô không biết, sự mong manh ấy bắt nguồn từ đâu.

Còn Phong, bên kia thành phố, cũng ngồi lặng lẽ trước cửa sổ, lòng dâng đầy hạnh phúc xen lẫn lo âu. Anh nghĩ thầm:
– Linh… lần này nhất định tôi sẽ không buông tay.

Họ không biết rằng, chính câu hứa thầm ấy, chính sự rung động mới mẻ ấy… lại một lần nữa đưa cả hai vào vòng xoáy định mệnh không lối thoát.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×