ký ức không trọn vẹn

Chương 12: Bóng dáng ký ức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thời gian trôi đi, mối quan hệ của Linh và Phong dần trở nên khắng khít. Những buổi tối dạo phố, những sáng chủ nhật cùng nhau đi chợ nấu ăn, hay chỉ đơn giản là ngồi bên nhau trong im lặng… tất cả làm Linh cảm thấy cuộc sống tươi mới hơn bao giờ hết.

Nhưng càng hạnh phúc, cô càng không thể lý giải những khoảnh khắc chợt trống rỗng xuất hiện giữa lòng mình.

Một chiều, khi đi qua cầu vượt, Phong khẽ nắm tay Linh, mỉm cười:
– Em có biết không, tôi luôn cảm thấy… đã từng đi cạnh em thế này ở đâu đó rồi.

Linh giật mình. Tim cô đập thình thịch. Đúng rồi, cô cũng thấy quen. Nhưng quen thế nào? Với ai? Câu trả lời mơ hồ đến mức cô không dám chạm vào.

Cô né ánh mắt anh, nở nụ cười:
– Có lẽ chỉ là cảm giác thôi.

Nhưng sâu trong tim, nỗi bất an bắt đầu lớn dần.

Vài ngày sau, trong một lần dọn dẹp tủ sách, Linh bất ngờ phát hiện một chiếc khăn len màu xám, cũ kỹ nhưng còn thơm mùi hương phảng phất. Cô cầm lên, tim bỗng nhói buốt.

Hình ảnh mơ hồ lóe lên trong đầu – một bàn tay khác từng quàng chiếc khăn ấy cho cô, một nụ cười dịu dàng, một buổi chiều gió lạnh.

“Là ai?” – Linh khẽ thì thầm.

Cô nhắm chặt mắt, cố nhớ, nhưng hình ảnh nhanh chóng tan biến, để lại cơn đau đầu nhè nhẹ và sự hoang mang tột độ.

Khi Phong gọi điện đến rủ đi ăn tối, Linh cố gắng giấu đi cảm giác bất an, gượng gạo vui vẻ. Nhưng trong suốt bữa ăn, cô nhiều lần nhìn anh, lòng vang lên câu hỏi không có lời giải: “Liệu có phải… anh chính là người trong ký ức mờ nhạt kia?”

Phong cũng không khá hơn. Một buổi đêm, anh mơ thấy mình đang ngồi trong quán cà phê lạ mà quen, đối diện Linh. Cô cười thật tươi, tay nâng ly cà phê nóng. Anh nghe rõ ràng giọng nói của cô vang vọng:


“Ly cà phê đầu tiên… dành cho anh.”

Phong choàng tỉnh, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Tim đập dồn dập. Anh không hiểu giấc mơ ấy từ đâu mà đến, nhưng cảm giác chân thật đến mức khiến anh run rẩy.

Ngày hôm sau, khi gặp Linh, anh nhìn cô lâu hơn, như muốn tìm câu trả lời trong đôi mắt trong veo kia. Nhưng Linh lại tránh né, như thể cô cũng mang trong lòng một bí mật.

Những mảnh ký ức vụn vỡ bắt đầu xuất hiện ngày một nhiều. Một giai điệu quen thuộc vang lên trên radio khiến Linh chực rơi nước mắt. Một quán ăn vỉa hè nào đó làm Phong bồi hồi đến lạ, dẫu anh chắc chắn đây là lần đầu mình ghé qua.

Họ không dám nói với nhau về những điều ấy. Cả hai sợ rằng nếu mở lời, thứ hạnh phúc mong manh này sẽ vỡ vụn.

Đêm nọ, Linh ngồi bên bàn làm việc, nhìn màn hình laptop nhòe đi vì nước mắt. Cô gõ dòng chữ cho bản thảo mới:


“Có những ký ức, dẫu bị xóa bỏ, trái tim vẫn nhớ.”


Đặt tay lên ngực, cô nghe rõ nhịp tim mình rối loạn.

Ở cùng khoảnh khắc ấy, Phong đứng trên ban công căn hộ, mắt hướng về bầu trời đầy sao, thì thầm:
– Linh… có phải chúng ta đã từng yêu nhau rồi không?

Cả hai đều không có câu trả lời. Nhưng họ biết chắc một điều: bóng dáng của quá khứ đang dần len vào hiện tại, và sớm muộn gì cũng sẽ phá vỡ lớp bình yên mỏng manh này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×