Buổi tối hôm đó, Linh đi ngang qua một ngõ nhỏ. Trời mưa phùn, ánh đèn đường hắt xuống nền gạch ẩm ướt. Trong lòng ngực, trái tim cô đập dồn dập, không hiểu vì sao.
Ngõ nhỏ ấy… quen lạ đến mức khiến cô bước chậm lại. Một thoáng hình ảnh vụt hiện ra trong đầu: cô đứng đó, cùng một người con trai, cả hai vừa cười vừa che ô cho nhau.
Cảnh tượng biến mất nhanh chóng, để lại cơn nhói buốt. Linh ôm trán, thở hắt ra, tự hỏi: Mình đang nhớ về ai?
Cùng lúc đó, Phong ngồi trong quán cà phê, chờ Linh. Quán “Blue Garden” lần này mở một playlist nhạc cũ. Bất chợt, giai điệu một bài hát vang lên – chậm rãi, da diết.
Phong bàng hoàng. Hình ảnh anh và Linh cùng ngồi nơi góc quán này, đôi tay đan vào nhau, cùng hát khe khẽ theo điệp khúc, vụt ùa về rõ ràng đến mức khiến anh lạnh sống lưng.
Ly cà phê trước mặt bỗng trở thành “ly cà phê đầu tiên” mà cô trao anh trong ký ức.
Anh bật dậy, trái tim chấn động. Lần này, anh không còn cho rằng đó chỉ là giấc mơ.
Khi Linh bước vào, Phong nhìn cô chăm chú. Giữa họ là im lặng nặng nề. Rồi anh lên tiếng, giọng run run:
– Linh… Em có từng thấy… như mình đã yêu nhau trước đây không?
Linh khựng lại. Đôi mắt cô mở lớn, bàn tay bất giác siết chặt quai túi xách. Câu hỏi ấy… chính là điều cô đã muốn hỏi suốt những ngày qua.
– Anh… cũng thấy thế sao? – Giọng cô khàn đặc.
Cả hai nhìn nhau, trong khoảnh khắc ấy, mọi lớp vỏ che giấu đều sụp đổ. Những mảnh ký ức cũ dồn dập trở về, từng cảnh, từng nụ cười, từng lời hứa. Và cùng với chúng, là cơn đau của những ngày chia tay, của những giọt nước mắt đã từng rơi.
Linh lảo đảo ngồi xuống, ôm đầu. Cô thở gấp, mồ hôi túa ra.
– Em nhớ rồi… Nhưng… tại sao em lại quên?
Phong nắm lấy vai cô, giọng nghẹn lại:
– Là “Dịch vụ Quên Lãng”… đúng không? Em đã… dùng nó rồi?
Linh ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai cùng hiểu – chính dịch vụ đó đã cướp đi ký ức, biến họ thành những kẻ xa lạ, rồi lại để định mệnh đưa họ quay về bên nhau.
Đêm đó, họ không rời quán ngay. Linh kể về lần cô tuyệt vọng, bước vào “ForgetMe” để cầu xin được quên anh. Phong kể về khoảnh khắc anh đã định làm điều tương tự, nhưng phút chót lại lùi bước.
Sự thật khiến cả hai nghẹn ngào. Họ vừa tìm lại nhau, vừa nhận ra vết nứt sâu trong trái tim không thể xóa bỏ.
– Anh… có hận em không? – Linh thì thầm, nước mắt rơi lã chã.
Phong im lặng rất lâu, rồi siết chặt tay cô:
– Anh chỉ hận… rằng mình đã để em phải cô đơn đến mức chọn cách quên.
Linh òa khóc trong vòng tay anh. Cả hai đều run rẩy, vừa sợ hãi vừa đau đớn. Bởi nếu ký ức có thể bị xóa một lần… thì ai dám chắc, nó sẽ không bị xóa lần nữa?
Trên bàn, tờ khăn giấy in logo ForgetMe rơi ra từ túi Linh, nằm chỏng chơ. Phong nhìn chằm chằm vào dòng chữ: “Xóa ký ức, bắt đầu lại.”
Anh khẽ siết bàn tay, trong lòng dấy lên dự cảm lạnh lẽo:
“Nếu dịch vụ đó tồn tại, liệu chúng ta có thực sự nắm giữ được nhau lần này?”