ký ức không trọn vẹn

Chương 14: Lựa chọn khó khăn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm ấy, Linh không ngủ được. Cô nằm trên giường, mắt mở to nhìn trần nhà. Mỗi khi nhắm mắt, những mảnh ký ức ngày xưa lại ùa về như một dòng thác: nụ cười của Phong khi đưa cô ly cà phê, cái ôm nơi góc phố mưa, cả tiếng cãi vã nghẹn ngào trong đêm cuối cùng.

Những ký ức ấy từng biến mất. Cô đã đánh đổi bằng nước mắt để xóa bỏ chúng. Nhưng giờ đây, khi tất cả trở lại, cô mới nhận ra mình chưa bao giờ thật sự sẵn sàng quên đi.

Điện thoại rung lên. Tin nhắn của Phong:


“Anh không biết em có ngủ được không. Nhưng anh nghĩ, ngày mai chúng ta phải nói chuyện rõ ràng. Không thể để mọi thứ mập mờ thế này nữa.”

Linh siết chặt điện thoại. Bàn tay run run. Phải, họ cần nói rõ. Nhưng liệu cô có đủ can đảm không?

Sáng hôm sau, họ gặp lại nhau trong quán cà phê quen thuộc. Bầu không khí im lặng đến nghẹt thở.

Phong ngồi đối diện, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, giọng khàn đặc:
– Linh… Em muốn thế nào?

Câu hỏi đơn giản nhưng như nhát dao cắt ngang không gian. Linh cúi đầu, lòng bàn tay lạnh toát.

– Em… không biết. – Cô thành thật. – Em sợ, Phong à. Nếu chúng ta giữ lại ký ức, liệu có đủ mạnh mẽ để chịu đựng tất cả những tổn thương cũ? Nhưng nếu quên… em sợ chúng ta sẽ đánh mất nhau lần nữa.

Phong thở dài, ngả người ra ghế, đôi mắt đỏ lên vì thiếu ngủ.
– Anh đã từng nghĩ xóa ký ức là giải thoát. Nhưng giờ anh thấy, quên đi không làm chúng ta hạnh phúc hơn, nó chỉ khiến chúng ta lạc mất nhau.

– Nhưng anh có dám chắc không? – Linh bật lên, giọng nghẹn ngào. – Anh có dám chắc rằng lần này chúng ta sẽ không lặp lại những sai lầm cũ? Những khác biệt, những mâu thuẫn… chúng vẫn còn đó.

Phong lặng im. Câu hỏi ấy đánh trúng nỗi lo sâu thẳm trong lòng anh. Anh biết Linh nói đúng. Ký ức có thể trở lại, nhưng những vết nứt trong tính cách, trong nhịp sống, vẫn tồn tại.

Một lúc lâu sau, Linh khẽ thì thầm:
– Nếu một ngày… em không chịu nổi nữa, có lẽ em sẽ lại chọn quên.

Lời nói ấy như lưỡi dao xoáy sâu vào tim Phong. Anh siết chặt nắm tay, cố giữ bình tĩnh.
– Em có biết câu nói ấy đau đến mức nào không?

Nước mắt Linh tràn ra. Cô không muốn làm anh tổn thương, nhưng cũng không thể che giấu nỗi sợ hãi trong lòng mình.

Phong vươn tay nắm lấy tay cô, giọng khàn đặc:
– Linh, nếu em chọn quên, thì hãy để anh là người giữ lại ký ức. Anh sẽ nhớ, thay cho cả hai. Anh sẽ không để tình yêu này biến mất, dù chỉ còn lại mình anh.

Linh nhìn anh, trái tim run rẩy. Trong đôi mắt ấy, cô thấy một tình yêu mãnh liệt, nhưng cũng thấy một nỗi buồn sâu thẳm.

Cuộc trò chuyện hôm đó không mang đến đáp án. Họ rời quán, mỗi người mang trong lòng một trận giằng xé.

Buổi tối, Linh lang thang trên phố. Ánh đèn neon loang loáng qua những ô cửa kính. Cô vô thức dừng lại trước trụ sở của ForgetMe – dịch vụ quên lãng. Tấm biển sáng rực với dòng chữ quen thuộc: “Xóa ký ức, bắt đầu lại.”

Trong khoảnh khắc ấy, Linh hiểu: sự lựa chọn đang ở ngay trước mắt.

Giữ lại ký ức, giữ lại tình yêu cùng nỗi đau.
Hay bước vào kia, để một lần nữa quay lưng với tất cả.

Đôi chân cô run lên. Nước mắt rơi lã chã. Và trái tim cô gào thét: “Nếu em lại chọn quên, liệu có còn ai chờ em phía bên kia ký ức nữa không?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×