Trời đêm se lạnh, những ngọn đèn cao áp rọi xuống con phố dài. Linh đứng bất động trước cánh cửa kính trong suốt của ForgetMe, nơi ánh sáng trắng hắt ra lạnh lẽo. Tấm biển điện tử vẫn nhấp nháy dòng chữ quen thuộc:
“Xóa ký ức – Bắt đầu lại.”
Tim cô đập dồn dập, từng nhịp như muốn phá vỡ lồng ngực. Bàn tay run run chạm vào tay nắm cửa. Chỉ cần đẩy nhẹ… chỉ cần một bước thôi, cô sẽ được giải thoát.
Nhưng rồi… một giọng nói vang lên phía sau lưng:
– Linh!
Cô khựng lại. Quay người, cô thấy Phong đang chạy đến, thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán dù trời đã tối. Đôi mắt anh đỏ hoe, hoảng loạn.
– Em… đừng vào. – Anh nói, giọng khàn khàn như van xin.
Không khí đông cứng. Linh siết chặt quai túi xách, cố giữ bình tĩnh:
– Em… không thể, Phong à. Em sợ… sợ chúng ta sẽ lại lặp lại mọi đau khổ cũ.
Phong tiến thêm một bước, đôi bàn tay nắm chặt như kìm nén sự run rẩy:
– Vậy em nghĩ quên đi sẽ hạnh phúc hơn sao? Chúng ta đã từng thử rồi. Kết quả thế nào, em thấy rồi đấy! Chúng ta vẫn tìm lại nhau, vẫn yêu lại từ đầu. Em có nhận ra không, Linh? Định mệnh đã đưa chúng ta quay về, dù có bao nhiêu lần quên đi chăng nữa.
Linh cắn môi, nước mắt chực trào. Trái tim cô đau nhói, nhưng lý trí gào thét: Yêu không đủ để níu giữ… yêu không đủ để chữa lành.
– Nhưng… nếu em không chịu nổi lần nữa thì sao? Nếu tình yêu này lại làm em gục ngã? – Giọng cô vỡ òa, lạc đi trong tiếng nấc.
Phong lao tới, nắm lấy vai cô, mắt anh ánh lên tuyệt vọng:
– Thì để anh gục ngã cùng em! Đừng một mình bước vào đó rồi xóa sạch tất cả… Anh không chịu nổi đâu, Linh ạ!
Linh run rẩy, đôi tay muốn gỡ khỏi anh nhưng không đủ sức. Ánh mắt Phong xoáy sâu vào tâm can cô, như muốn giữ chặt linh hồn cô ở lại.
Cửa kính sau lưng vang lên tiếng “tách” nhỏ – nhân viên ForgetMe từ trong nhìn ra, mỉm cười nhã nhặn:
– Cô Linh? Chúng tôi đã chuẩn bị xong hồ sơ. Cô có muốn vào không?
Khoảnh khắc ấy, mọi thứ như ngưng lại. Giữa Linh và Phong chỉ còn khoảng không gian mong manh, mà một bước quyết định sẽ phá vỡ tất cả.
Phong buông một câu, gần như gào thét:
– Nếu em bước vào đó, em sẽ mất anh mãi mãi. Linh, em có thật sự muốn thế sao?
Nước mắt Linh tuôn rơi, đôi chân như dính chặt xuống nền gạch.
Cô quay sang nhìn tấm biển sáng rực: “Xóa ký ức – Bắt đầu lại.”
Rồi lại nhìn vào đôi mắt đau đớn của Phong: “Nếu quên anh, em còn lại gì?”
Linh nghẹn ngào, khép mắt lại. Một giọt nước mắt rơi xuống má. Bàn tay cô đặt lên tay nắm cửa… rồi dừng lại.
Tiếng gió đêm rít qua khe phố, mang theo sự căng thẳng nghẹt thở. Nhân viên bên trong vẫn kiên nhẫn chờ. Phong vẫn đứng đó, run rẩy, đôi tay siết chặt vai cô như muốn níu giữ cả thế giới.
Và Linh thì mắc kẹt giữa hai bờ: ký ức và quên lãng, tình yêu và nỗi đau.
Một lựa chọn đang chờ cô… mà bất kỳ con đường nào cũng là bi kịch.