ký ức không trọn vẹn

Chương 16: Ngày mai mịt mờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng gió đêm thổi qua hành lang dài, mang theo hơi lạnh len lỏi vào da thịt. Linh vẫn đứng bất động trước cửa kính của ForgetMe, tay run run đặt lên tay nắm, nước mắt lăn dài trên má.

Câu nói cuối cùng của Phong còn vang vọng bên tai:
“Nếu em bước vào đó, em sẽ mất anh mãi mãi.”

Cánh cửa mở ra một khe hẹp, ánh sáng trắng từ bên trong hắt ra như vẫy gọi. Nhưng trong khoảnh khắc quyết định, Linh khẽ buông tay.

Cô lùi lại một bước.

– Tôi… xin lỗi. Hôm nay tôi chưa thể. – Giọng cô nghẹn ngào, hướng về nhân viên.

Người phụ nữ bên trong mỉm cười chuyên nghiệp, gật đầu:
– Không sao, cô có thể quay lại bất cứ lúc nào. ForgetMe luôn ở đây, sẵn sàng giúp cô.

Cánh cửa khép lại. Không gian bỗng tĩnh lặng đến đáng sợ.

Phong thở phào, nhưng niềm nhẹ nhõm chưa kịp trọn vẹn thì nỗi sợ khác đã dâng lên. Anh biết, Linh chưa thật sự chọn ở lại. Cô chỉ… tạm hoãn.

– Linh… – Anh gọi khẽ, bàn tay siết lấy tay cô. – Cảm ơn em.

Cô khẽ gật, tránh ánh mắt anh. Giọng cô mệt mỏi:
– Em không dám chắc, Phong à. Em chỉ… chưa đủ can đảm để bước vào. Nhưng… nỗi sợ ấy vẫn còn đây.

Câu nói khiến tim anh quặn thắt. Anh muốn ôm chặt lấy cô, muốn thề thốt sẽ bảo vệ, nhưng lý trí anh hiểu: không một lời hứa nào đủ sức xóa đi vết rạn đã hằn sâu.

Họ im lặng bước đi trên con phố đêm, chỉ có tiếng giày vang lên khô khốc. Khoảng cách giữa hai bàn tay tuy gần, nhưng lại xa vời vợi.

Hôm sau, Linh trở lại công việc thường ngày. Nhưng trong đầu cô, những hình ảnh tối qua cứ lặp đi lặp lại. Tấm biển “Xóa ký ức – Bắt đầu lại” chập chờn trong tâm trí, xen lẫn ánh mắt tuyệt vọng của Phong.

Cô bắt đầu mất tập trung, thậm chí viết sai vài con số đơn giản trên báo cáo. Đồng nghiệp hỏi, cô chỉ mỉm cười gượng gạo:
– Em hơi mệt thôi.

Nhưng thực chất, cô không mệt. Cô… lạc lối.

Phong cũng không khá hơn. Trong một cuộc họp quan trọng, anh bất giác buông bút giữa chừng, ánh mắt nhìn ra khung cửa kính. Anh hình dung ra cảnh Linh đứng trước cửa ForgetMe, bàn tay đặt lên tay nắm… và một dự cảm đen tối len vào tim: Một ngày nào đó, cô ấy sẽ bước vào thật sự.

Tối hôm ấy, họ lại gặp nhau. Nhưng khác với những ngày đầu tràn ngập nụ cười, giờ đây không khí nặng nề bao trùm.

Phong đặt ly cà phê trước mặt Linh, nhìn sâu vào mắt cô:
– Linh, em có tin rằng chúng ta có thể vượt qua được không?

Cô im lặng hồi lâu, rồi khẽ lắc đầu:
– Em… không biết. Tương lai đối với em, bây giờ mịt mờ lắm.

Câu trả lời khiến cả hai chìm vào im lặng. Ngoài kia, phố xá vẫn tấp nập, nhưng trong quán cà phê nhỏ, thế giới của họ như bị bao phủ bởi một màn sương dày đặc.

Tình yêu vẫn còn đó. Nhưng niềm tin… đang dần lung lay.

Và trong lòng mỗi người, một nỗi sợ đang lớn dần: Liệu đây có phải chỉ là khoảng lặng trước cơn bão?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×