ký ức không trọn vẹn

Chương 17: Bóng đen dịch vụ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phong không tài nào ngủ nổi. Cảnh Linh đứng trước cửa kính ForgetMe, chỉ một cái gật đầu thôi là sẽ mất anh mãi mãi, cứ lặp lại ám ảnh trong đầu.

Anh không còn tin vào cái vỏ bọc “dịch vụ nhân đạo” mà họ rao giảng nữa. Anh cần sự thật.

Ngày hôm sau, anh tìm đến một người bạn cũ – Tuấn, phóng viên của một tờ báo điều tra.

– Mày muốn điều tra ForgetMe? – Tuấn nhướn mày, giọng hạ thấp. – Không đơn giản đâu. Công ty đó có chống lưng mạnh lắm, mày động vào dễ gặp rắc rối.

Phong nắm chặt tay, kiên quyết:
– Tao không cần công khai. Chỉ cần biết bên trong họ đang làm gì.

Tuấn nhìn bạn hồi lâu, rồi thở dài:
– Được. Nhưng mày phải chuẩn bị tinh thần. Có những thứ… biết rồi sẽ chẳng thể quay lại như trước.

Những ngày tiếp theo, Phong bí mật thu thập thông tin. Hồ sơ công khai của ForgetMe nói rằng họ sử dụng công nghệ “kích thích thần kinh chọn lọc” để xóa đi những vùng ký ức gây tổn thương. Khách hàng ký cam kết tự nguyện, được tư vấn kỹ càng trước khi thực hiện.

Nghe thì hợp lý, nhân đạo, thậm chí còn “nhân văn”.

Nhưng càng đào sâu, Phong càng thấy nhiều lỗ hổng.

Một diễn đàn ẩn danh anh tìm thấy chứa những lời kể lạ lùng:

  • “Sau khi xóa ký ức, tôi mất nhiều hơn những gì đăng ký. Tôi quên cả những thứ không liên quan.”

  • “Tôi mơ thấy những cảnh tượng lạ lẫm, như ký ức của người khác chen vào đầu tôi.”

  • “Một người bạn tôi từng đến đó, rồi biến mất hoàn toàn. Không ai tìm thấy hồ sơ đăng ký của cậu ấy nữa, như thể cậu ấy chưa từng tồn tại.”

Phong đọc mà lạnh sống lưng. Anh càng chắc chắn: ForgetMe không chỉ xóa ký ức. Họ đang giấu thứ gì đó kinh khủng hơn.

Một buổi tối, Tuấn gọi điện cho anh, giọng căng thẳng:
– Phong, tao vừa moi được hồ sơ nội bộ. Không có nhiều, nhưng đủ khiến tao dựng tóc gáy.

Phong nghe tiếng giấy sột soạt, rồi Tuấn đọc:
– “Thí nghiệm nhóm B-12. Đối tượng số 47. Kết quả: ký ức bị xóa sạch, đồng thời khả năng nhận diện cảm xúc suy giảm 63%. Đề xuất: tái sử dụng đối tượng cho vòng thử nghiệm tiếp theo.”

Phong chết lặng. “Tái sử dụng đối tượng”? Họ coi con người như vật thí nghiệm sao?

Tuấn hạ giọng, gần như thì thầm:
– Tệ hơn, Phong à. Tao thấy trong tài liệu có một danh sách. Nhiều cái tên… bị gạch chéo. Tao sợ họ không chỉ xóa ký ức, mà còn “thanh lý” luôn người dùng khi cần.

Phong ngồi sụp xuống ghế, mồ hôi túa ra. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh Linh – người con gái đã đứng trước cánh cửa đó. Nếu hôm ấy cô bước vào… liệu giờ anh còn được gặp cô không?

Đêm xuống, Phong nhìn ra ngoài cửa sổ căn hộ. Thành phố sáng rực đèn, nhưng trong lòng anh, một bóng tối nặng nề phủ trùm.

Anh biết mình không thể im lặng nữa.

Bởi ForgetMe không chỉ đe dọa tình yêu của anh và Linh. Nó đang nuốt chửng cả linh hồn con người.

Và Linh… chính là người đang đứng trên bờ vực bị nuốt trọn.

Phong siết chặt nắm tay, thì thầm với chính mình:
– Mình phải bảo vệ cô ấy. Dù có phải đối đầu với cả thế giới này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×