Tuấn gửi cho Phong một tập tài liệu được quét mờ vội, những trang giấy lộn xộn, vài chỗ còn lem mực như vừa thoát khỏi tay ai đó trong chớp nhoáng.
Phong mở ra, mắt lia nhanh qua từng dòng chữ dày đặc thuật ngữ. Mỗi con số, mỗi ký hiệu làm anh thấy lạnh sống lưng.
Rồi đột ngột, tim anh thắt lại.
Trang thứ 12. Góc phải. Một cái tên quen thuộc hiện lên, khiến cả người anh run rẩy.
“Đối tượng số 21 – L. N. T. – Thí nghiệm hoàn tất. Kết quả: khả năng quên chọn lọc đạt 92%. Đề xuất: theo dõi thêm vòng 2.”
Ba chữ cái viết tắt đó… chính là tên Linh. Họ đã đưa cô vào danh sách đối tượng thử nghiệm.
Phong gần như đánh rơi tập hồ sơ. Tay anh run lên, mắt tối sầm.
– Không thể nào… – Anh lẩm bẩm. – Linh… chính là một trong những “đối tượng” đó sao?
Anh lao đến nhà Tuấn ngay trong đêm. Tuấn cau mày, nhìn gương mặt thất sắc của bạn:
– Mày đọc rồi?
Phong dúi tập giấy vào tay Tuấn, giọng run rẩy:
– Đây! Tên Linh… ở đây. Họ đã làm gì với cô ấy?
Tuấn im lặng, hút một hơi thuốc dài, ánh mắt trĩu nặng:
– Tao không dám chắc. Nhưng xem cách họ ghi “vòng 2”, nghĩa là cô ấy không chỉ là khách hàng bình thường. Cô ấy… đã trở thành một phần trong chuỗi thí nghiệm.
Phong sững sờ. Trong đầu anh lướt qua hàng loạt câu hỏi: Có phải ký ức của Linh đã bị xóa không chỉ một lần, mà nhiều lần? Có phải những cơn nhức đầu, những khoảng trống ký ức mà cô từng kể… chính là di chứng của những lần bị can thiệp?
Một ý nghĩ rùng rợn ập đến, khiến tim anh nghẹt thở:
“Nếu một ngày họ gọi cô ấy quay lại cho vòng 2… Linh sẽ ra sao?”
Đêm hôm đó, Phong đứng trước căn hộ của Linh. Anh muốn gõ cửa, muốn ôm lấy cô mà nói tất cả. Nhưng khi tay anh định chạm vào chuông, anh khựng lại.
Nếu anh cho cô biết sự thật, Linh sẽ sụp đổ mất. Cô đang chênh vênh, chỉ một cú chạm cũng có thể khiến cô rơi xuống vực sâu.
Anh không gõ cửa nữa. Anh chỉ đứng lặng ngoài hành lang, nhìn qua khe cửa hẹp, thấy ánh đèn mờ bên trong hắt ra.
Một quyết tâm cháy bỏng bùng lên:
– Mình phải tìm ra sự thật đến cùng. Trước khi họ cướp mất cô ấy lần nữa.
Về đến nhà, Phong mở lại hồ sơ. Ở cuối danh sách, có một dòng chữ khiến anh rùng mình:
“Dự kiến: Triển khai giai đoạn tiếp theo với các đối tượng có tỉ lệ thành công cao. Liên hệ tái khám – L. N. T.”
Ngày hẹn… chỉ còn cách một tuần.
Phong siết chặt tập giấy, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Anh không còn thời gian nữa.