ký ức không trọn vẹn

Chương 19: Cuộc đua với thời gian


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, Phong ngồi bất động trước cửa sổ, ánh nắng vàng nhạt rọi lên gương mặt hốc hác sau một đêm trắng. Những trang hồ sơ nằm vương vãi trên bàn, chữ đỏ gạch chân vẫn ám ảnh trong đầu anh:

“Liên hệ tái khám – L. N. T.”

Ngày hẹn chỉ còn đúng sáu hôm. Sáu ngày để ngăn chặn cả một bi kịch có thể hủy hoại Linh.

Anh vò mạnh tóc, đứng bật dậy. Không thể ngồi chờ. Anh phải làm gì đó.

Trưa hôm ấy, Phong hẹn gặp Linh. Cô ngồi đối diện anh trong quán cà phê quen, đôi mắt sáng mà bình yên như không hề biết mình đang đứng trên bờ vực.

– Anh sao vậy? – Linh hỏi, nghiêng đầu, giọng lo lắng. – Mấy hôm nay trông anh khác lắm.

Phong nhìn cô, cổ họng nghẹn ứ. Anh muốn hét lên rằng: “Họ sắp xóa sạch em một lần nữa! Em là thí nghiệm của họ!” Nhưng lý trí níu anh lại. Nếu nói ra lúc này, liệu Linh có tin? Hay cô sẽ cho rằng anh hoang tưởng?

Anh chỉ mỉm cười gượng:
– Không có gì… chỉ là anh hơi mệt.

Linh không truy hỏi thêm, chỉ khẽ cười, đưa tách cà phê lên môi. Hình ảnh ấy, bình dị mà đẹp đẽ đến mức đau lòng, khiến Phong càng thêm quyết tâm. Anh sẽ không để cô biến mất khỏi ký ức của chính mình một lần nào nữa.

Buổi tối, Phong quay lại tìm Tuấn.
– Tao cần địa chỉ chính xác nơi họ hẹn Linh. – Anh nói, giọng chắc nịch.

Tuấn nhăn mặt:
– Mày tính làm gì?

– Tao không biết. Nhưng tao sẽ không để Linh bước chân vào đó lần nữa.

Tuấn im lặng một lúc, rồi thở dài, kéo ngăn tủ lấy ra một tờ giấy:
– Đây. Một trong những phòng “tái khám” ở quận ngoại thành. Tao chỉ có thể giúp đến đây thôi. Còn lại… mày phải cẩn thận.

Phong siết chặt tờ giấy, gật đầu.

Ba ngày tiếp theo, anh bí mật theo dõi Linh. Từ nơi làm việc, quán cà phê đến con đường cô hay về nhà, Phong đều lặng lẽ ở phía sau, không để cô nhận ra.

Anh biết mình giống kẻ điên. Nhưng chỉ cần lơ là một giây, ForgetMe có thể gọi Linh đi. Và nếu điều đó xảy ra, có lẽ anh sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Ngày thứ năm. Điện thoại của Linh đổ chuông. Cô vừa nghe vừa gật đầu, miệng đáp:
– Vâng, em nhớ lịch rồi.

Phong đứng cách đó không xa, nghe tim mình rơi thịch xuống. Họ đã gọi cô.

Không còn thời gian.

Đêm ấy, Phong ngồi trong xe, mắt dán vào tờ giấy ghi địa chỉ “tái khám”. Anh biết ngày mai Linh sẽ đến đó. Trong lòng anh trào dâng hai luồng cảm xúc đối nghịch: sợ hãi và quyết tâm.

Liệu anh có đủ sức ngăn chặn cả một tổ chức đang vận hành bí mật phía sau? Liệu anh có kịp giữ Linh lại trước khi họ cướp mất cô vĩnh viễn?

Phong nắm chặt vô lăng, ánh mắt lóe lên tia sáng cứng cỏi.

– Dù phải đánh đổi tất cả… anh cũng không để em biến mất lần nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×