ký ức không trọn vẹn

Chương 20: Cuộc đối đầu đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm đó, bầu trời xám xịt như phủ một lớp màn u ám. Phong ngồi trong xe, dừng cách địa chỉ “tái khám” mà Tuấn đã đưa cho anh chỉ vài trăm mét. Tòa nhà trông bình thường như một phòng khám sức khỏe, phía trước gắn bảng hiệu trắng nhạt: “Trung tâm Tư vấn Tâm lý Hòa An”.

Nhưng Phong biết, sau lớp vỏ ngụy trang đó chính là nơi vận hành của ForgetMe.

Anh nhìn đồng hồ. Gần chín giờ sáng. Linh chắc sắp đến.

Tay anh siết chặt vô lăng đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Tim đập dồn dập. Anh biết hôm nay có thể sẽ thay đổi tất cả – hoặc cứu Linh, hoặc đánh mất cô mãi mãi.

Khoảng mười phút sau, từ xa, anh thấy Linh bước đến. Vẫn dáng vẻ dịu dàng, chiếc váy xanh nhạt bay nhẹ trong gió. Cô không hề hay biết, mỗi bước chân đang đưa mình đến gần hơn với vực thẳm ký ức.

Phong bật cửa xe, chạy nhanh về phía cô.

– Linh! – Giọng anh vang lên, gần như lạc đi trong gió.

Cô quay lại, thoáng ngạc nhiên:
– Phong? Anh làm gì ở đây?

Anh tiến lại gần, cố giữ bình tĩnh:
– Em đừng vào đó. Làm ơn, tin anh.

Linh nhíu mày:
– Em chỉ đến kiểm tra sức khỏe thôi. Họ hẹn em…

– Không! – Phong cắt ngang, giọng đầy tuyệt vọng. – Đây không phải chỉ là kiểm tra sức khỏe. Đây là nơi… nơi đã từng xóa ký ức của em!

Linh sững lại, đôi mắt mở to.

– Anh nói… cái gì?

Trước khi Phong kịp nói thêm, cánh cửa phòng khám bật mở. Hai nhân viên mặc áo blouse trắng bước ra, gương mặt lạnh lùng. Một trong số họ nhìn Linh, giọng đều đều:
– Cô L. N. T.? Xin mời, chúng tôi đã chuẩn bị xong cho buổi hẹn hôm nay.

Phong vội bước chắn trước mặt Linh:
– Cô ấy sẽ không vào đâu!

Người đàn ông cau mày, ánh mắt lóe lên tia cảnh giác:
– Thưa anh, đây là vấn đề cá nhân của khách hàng. Xin anh đừng gây cản trở.

Phong gằn giọng, từng chữ rít qua kẽ răng:
– Tôi sẽ không để các người động vào cô ấy thêm một lần nào nữa.

Không khí chùng xuống, căng thẳng đến nghẹt thở. Người đàn ông ra hiệu cho đồng nghiệp, như muốn gọi thêm người hỗ trợ.

Linh đứng giữa, đôi mắt hoang mang. Cô nhìn Phong, rồi nhìn hai nhân viên áo trắng. Tất cả quá bất ngờ, trái tim cô như bị xé làm đôi.

– Phong… – Giọng cô run rẩy. – Anh… anh đang nói thật sao?

Phong xoay lại, nhìn sâu vào mắt cô, giọng nghẹn ngào nhưng dứt khoát:
– Linh, hãy tin anh. Mọi lần chia tay, em đều đến đây… và ký ức về anh đã bị xóa dần. Em có thấy không? Những khoảng trống, những cơn nhức đầu… tất cả đều từ họ mà ra!

Nước mắt Linh bất giác lăn xuống gò má. Một phần trong cô muốn phủ nhận, nhưng sâu thẳm, những mảnh ký ức rạn nứt từng ám ảnh, từng giấc mơ dang dở… lại vang lên như lời xác nhận.

Người đàn ông áo trắng bước lên, giọng cứng rắn:
– Nếu anh không tránh ra, chúng tôi buộc phải mời bảo vệ.

Phong nắm lấy tay Linh, siết chặt:
– Em có quyền lựa chọn. Em sẽ đi theo họ, hay đi với anh?

Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại.

Linh run rẩy, trái tim đập loạn. Cô nhìn vào đôi mắt cháy bỏng của Phong, nơi chứa đựng cả sự sợ hãi lẫn tình yêu mãnh liệt.

Một giây… hai giây… rồi cô khẽ gật đầu.

– Em… em sẽ đi với anh.

Phong không chần chừ nữa. Anh kéo tay Linh, chạy vội về phía xe. Phía sau, tiếng gọi giận dữ vang lên, bước chân dồn dập đuổi theo.

Phong mở cửa, đẩy Linh vào trong rồi lập tức nổ máy. Chiếc xe rẽ gấp, lao đi như một mũi tên xuyên qua con đường hẹp.

Qua gương chiếu hậu, anh thấy vài bóng áo trắng đứng bên đường, ánh mắt lạnh lùng dõi theo.

Một cuộc chiến đã thực sự bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×