ký ức không trọn vẹn

Chương 21: Chạy trốn trong đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng động cơ gầm rú vang vọng trong con phố hẹp. Phong lái xe như một kẻ liều mạng, từng khúc cua gấp khiến bánh xe nghiến lên mặt đường kêu ken két. Bên cạnh, Linh ngồi co ro, tay nắm chặt dây an toàn, gương mặt trắng bệch.

– Phong… – Giọng cô run rẩy. – Chúng ta đang bị… bám theo sao?

Anh liếc nhanh qua gương chiếu hậu. Đúng như anh lo sợ, một chiếc xe màu đen không biển số bám sát phía sau. Đèn pha rọi chói lóa trong màn đêm, như những con mắt lạnh lùng săn mồi.

– Bám chặt vào, Linh. – Phong nghiến răng, giọng căng như dây đàn. – Anh sẽ không để họ bắt được em đâu.

Đoạn đường càng lúc càng vắng. Ngoại ô thành phố về đêm chỉ còn lại những hàng cây xám đen và những bóng đèn đường thưa thớt. Chiếc xe đen phía sau vẫn lì lợm bám theo từng khúc cua, không rời nửa bước.

Phong xoay vô-lăng, bất ngờ rẽ vào một con đường đất dẫn sâu vào khu công trình bỏ hoang. Khói bụi mù mịt. Chiếc xe sau hơi khựng lại, nhưng rồi vẫn lao vào.

Trong khoảnh khắc ấy, Phong tắt đèn xe, đạp mạnh phanh, đánh lái đưa xe vào một ngõ cụt giữa hai dãy nhà xiêu vẹo. Anh kéo Linh xuống, thì thầm:
– Xuống xe! Nhanh!

Họ vội vàng lao ra, trốn vào sau những khối bê tông đổ nát. Chỉ vài giây sau, chiếc xe đen phóng qua, đèn pha quét ngang khu công trình. Ánh sáng lướt qua gương mặt Linh, khiến cô nín thở, tim như muốn vỡ tung.

Nhưng rồi… chiếc xe đi tiếp, không nhận ra họ.

Không gian chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở dồn dập của cả hai.

Linh ngồi bệt xuống nền đất lạnh, toàn thân run rẩy.
– Phong… em sợ quá… Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Tại sao họ lại muốn bắt em?

Phong ngồi xuống cạnh cô, bàn tay siết chặt bàn tay nhỏ bé kia. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt ướt át, quyết định không giấu nữa:
– Bởi vì em không chỉ là khách hàng của họ, Linh à. Em… em từng là đối tượng thí nghiệm.

Linh sững người, đôi môi run rẩy như không thốt nổi một lời. Trong đầu cô, những cơn đau đầu thoáng chốc, những giấc mơ rời rạc, những khoảng ký ức thiếu hụt… tất cả ùa về.

– Không… không thể nào… – Cô lắc đầu, nhưng nước mắt lại rơi lã chã.

Phong ôm cô vào lòng, thì thầm khàn khàn:
– Anh biết rất khó tin, nhưng anh thề với em, đó là sự thật. Và anh sẽ bảo vệ em, bằng mọi giá.

Đêm hôm ấy, họ không dám quay về nhà. Phong lái xe vòng vèo qua nhiều con đường để xóa dấu vết, cuối cùng dừng lại ở một căn phòng trọ nhỏ nằm khuất trong ngõ lao động nghèo. Chủ trọ là người quen cũ của anh – một bác thợ máy từng được Phong giúp đỡ, nên không hỏi nhiều.

Căn phòng đơn sơ, ánh đèn vàng yếu ớt hắt lên tường loang lổ. Linh ngồi trên chiếc giường gỗ ọp ẹp, ôm gối, đôi mắt vẫn hoang mang.

Phong đặt chai nước trước mặt cô, giọng dịu lại:
– Em nghỉ đi. Ngày mai… chúng ta sẽ phải tính tiếp.

Linh nhìn anh, nghẹn ngào hỏi:
– Anh… có chắc chúng ta sẽ thoát được không?

Phong khựng lại. Câu hỏi ấy, ngay cả anh cũng không thể trả lời chắc chắn. Nhưng anh mỉm cười, siết tay cô:
– Chỉ cần em tin anh, thì còn cơ hội.

Ngoài cửa sổ, màn đêm sâu thẳm như nuốt chửng cả thành phố. Nhưng trong căn phòng nhỏ, ngọn lửa mong manh của sự tin tưởng vừa được nhen lên, trở thành điểm tựa duy nhất cho cả hai giữa cuộc rượt đuổi khốc liệt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×