ký ức không trọn vẹn

Chương 22: Vết nứt niềm tin


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn phòng trọ ẩm thấp ngập mùi ẩm mốc. Bóng đèn vàng yếu ớt hắt lên trần nhà loang lổ, tạo thành những vệt tối đan xen. Bên ngoài, tiếng xe xa xa hòa lẫn cùng tiếng chó sủa vẳng lại, khiến không khí càng thêm căng thẳng.

Linh ngồi trên giường, tay ôm gối, ánh mắt bất an nhìn vào khoảng không. Đêm qua cô gần như không chợp mắt. Mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh chiếc xe đen bám theo, những bóng áo trắng lạnh lùng lại hiện ra.

Cô ngẩng lên, nhìn Phong. Anh đang ngồi bên cửa sổ, lưng gập về phía trước, ánh mắt sắc lạnh dõi ra ngoài như một con thú hoang chực chờ kẻ thù.

– Phong… – Linh gọi, giọng khẽ nhưng run rẩy. – Em muốn hỏi anh một điều.

Anh quay lại, giọng trầm:
– Em cứ hỏi.

– Có thật… tất cả những gì anh nói về ForgetMe là sự thật không? – Linh cắn môi, đôi mắt đầy mâu thuẫn. – Em… em vẫn thấy khó tin. Tại sao em không nhớ gì hết? Tại sao em lại là “đối tượng thí nghiệm”?

Phong lặng người, cảm giác như một nhát dao đâm thẳng vào tim. Anh hiểu, nghi ngờ ấy là điều khó tránh, nhưng nghe từ miệng Linh, anh vẫn thấy đau buốt.

– Bởi vì họ đã xóa đi, Linh. – Anh nói, giọng nghẹn lại. – Em không nhớ là vì họ đã lấy đi ký ức của em.

Linh siết chặt gối, mím môi. Nước mắt dâng lên nơi khóe mắt, nhưng cô kiềm lại.
– Nếu đúng như vậy… tại sao chỉ mình anh biết? Tại sao chỉ mình anh có những tài liệu đó? Phong, liệu có phải… chính anh mới là người đang cố giữ em trong một “câu chuyện” nào đó?

Câu hỏi ấy như một cú tát. Phong bật dậy, đôi mắt đỏ lên:
– Em đang nghi ngờ anh sao? Sau tất cả những gì anh đã làm để bảo vệ em, em lại nghĩ anh đang bịa đặt ư?

Không khí đặc quánh lại. Cả hai nhìn nhau, ánh mắt chất chứa một khoảng cách vô hình.

Linh run rẩy đứng dậy, tiến đến gần cửa sổ, giọng khẽ mà sắc:
– Em… chỉ muốn có bằng chứng rõ ràng. Một phần trong em tin anh, nhưng một phần khác… em thấy sợ. Em sợ mình đang đánh mất sự tỉnh táo.

Phong bước nhanh đến, nắm lấy vai cô, giọng vỡ ra trong tuyệt vọng:
– Anh không cho phép em nghi ngờ tình cảm của anh! Anh không cần bằng chứng gì cả, Linh! Anh chỉ cần em tin anh, thế thôi!

Linh thoáng rùng mình, nước mắt rơi xuống gò má. Cô khẽ gạt tay anh ra:
– Nhưng tình yêu… không thể chỉ dựa vào niềm tin mù quáng.

Câu nói ấy khiến Phong chết lặng. Trong khoảnh khắc, anh nhận ra vết rạn đã thật sự xuất hiện – không chỉ từ kẻ thù bên ngoài, mà ngay trong trái tim họ.

Đêm ấy, họ nằm trên cùng một chiếc giường nhưng quay lưng lại với nhau. Giữa hai cơ thể chỉ cách nhau vài gang tay, nhưng khoảng cách trong lòng lại mênh mông như một đại dương không bờ bến.

Phong mở mắt, nhìn trân trân lên trần nhà tối om, trong lòng chỉ còn vang vọng một câu hỏi:

“Nếu ngay cả Linh cũng không tin mình… thì anh còn gì để bấu víu nữa?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×