ký ức không trọn vẹn

Chương 23: Bàn tay trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng lờ mờ len qua khung cửa sổ ọp ẹp, soi lên gương mặt phờ phạc của Linh. Cô thức dậy trong trạng thái chập chờn, giấc mơ đêm qua lẫn lộn những mảnh ký ức rời rạc: gương mặt Phong, những hành lang trắng lạnh, và tiếng máy móc ù ù không rõ hình dạng.

Phong đã ra ngoài từ sớm. Trên bàn gỗ cũ kỹ chỉ để lại một mảnh giấy với hàng chữ vội vàng:

“Anh đi lo việc. Đừng ra ngoài. Anh sẽ quay lại trước chiều.”

Linh khẽ cầm tờ giấy, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Bảo vệ, quan tâm, nhưng cũng như giam cầm.

Cô ngồi lặng hồi lâu, rồi quyết định bước ra ngoài hành lang để hít thở. Khu trọ lao động nghèo vắng người, chỉ có vài bà cụ giặt quần áo và trẻ con chạy chơi. Cô đi dọc con ngõ nhỏ, đến gần con hẻm cũ.

Một giọng nói khẽ vang lên từ bóng tối:
– Cô L. N. T.?

Linh giật mình quay lại. Một người đàn ông trung niên, dáng gầy, mặc áo khoác đen cũ, đội mũ lưỡi trai kéo sụp, đứng dựa vào tường.

Ánh mắt ông ta nhìn cô chăm chú, nhưng không có vẻ đe dọa. Ngược lại, nó gợi cảm giác… quen thuộc mơ hồ.

– Cô không nhớ tôi đâu. – Người đàn ông mỉm cười nhạt. – Vì họ đã xóa.

Linh lùi lại một bước, tim đập thình thịch:
– Ông… là ai?

Ông ta không trả lời thẳng, chỉ rút trong túi ra một tấm ảnh nhỏ, đưa về phía cô. Trong ảnh là một phòng sáng trắng, và Linh – nằm trên chiếc giường kim loại, đôi mắt nhắm nghiền, xung quanh là những thiết bị y tế.

Linh tái mặt. Bàn tay run rẩy đến mức suýt làm rơi bức ảnh.

– Đây… đây là…

– Là bằng chứng. – Người đàn ông ngắt lời. – Cô đã nhiều lần bị đưa vào đây. Nhưng có lẽ anh ta… – ông dừng lại, giọng hạ thấp – không kể hết cho cô nghe đâu.

Linh ngẩng phắt lên:
– Ý ông là… Phong?

Người đàn ông cười khẽ, nụ cười nửa như thương hại, nửa như chế giễu:
– Cậu ta chỉ nói những gì có lợi cho mình. Cậu ta muốn giữ cô bên cạnh, nên chỉ hé cho cô một phần sự thật. Nhưng sự thật đầy đủ… không dễ chịu chút nào đâu.

– Ông nói vậy nghĩa là gì? – Linh hỏi, giọng run nhưng ánh mắt quyết liệt.

Người đàn ông bước lùi dần vào bóng tối, chỉ kịp ném lại một câu:
– Khi cô sẵn sàng, hãy tìm tôi. Tôi mới là người duy nhất dám cho cô thấy tất cả.

Rồi ông biến mất, hòa vào dòng người thưa thớt ngoài con ngõ.

Linh đứng chết lặng, bức ảnh trong tay run rẩy. Trong đầu cô vang vọng câu nói của ông ta:

“Anh ta chỉ nói một phần sự thật…”

Linh siết chặt bức ảnh, tim quặn thắt. Bàn tay run rẩy, không biết nên giữ nó như một bằng chứng, hay xé nát để khỏi lung lay niềm tin.

Khi Phong trở về, cô vẫn ngồi trong phòng, mắt đỏ hoe, giấu bức ảnh dưới gối.

Anh bước vào, mỉm cười mệt mỏi:
– Anh về rồi. Em ổn chứ?

Linh gật đầu, cố nở nụ cười, nhưng trong lòng, một khoảng tối vừa mới nhen lên.

Và vết nứt trong niềm tin… càng lúc càng lớn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×