ký ức không trọn vẹn

Chương 24: Sự thật bị che giấu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm xuống, căn phòng trọ nhỏ bé phủ trong ánh vàng mờ nhạt của bóng đèn treo trần. Phong nằm gục trên bàn, hơi thở đều đặn, chìm sâu vào giấc ngủ sau một ngày dài rong ruổi. Linh ngồi tựa vào tường, mắt mở to, trằn trọc.

Dưới gối của cô, bức ảnh kia như hòn đá nóng rát, nhắc nhở từng giây từng phút rằng có điều gì đó không ổn.

“Anh ta chỉ kể một phần sự thật.”
Câu nói ấy cứ vang lên như tiếng chuông chát chúa trong đầu.

Phong từng nói rằng họ chỉ đến ForgetMe một lần – lần chia tay gần nhất. Anh kể với Linh rằng đó là quyết định của cô, còn anh miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng bức ảnh kia… rõ ràng cho thấy Linh đã nằm trong phòng đó nhiều hơn một lần.

Cô nhớ lại vài chi tiết nhỏ lẻ:

  • Một lần thức dậy sau cơn ác mộng, cô từng thấy vết bầm mờ ở thái dương. Khi hỏi, Phong chỉ bảo “do em va vào cửa”.

  • Có những khoảnh khắc, Phong vô tình gọi cô bằng một biệt danh… nhưng chính cô lại không nhớ mình từng có. Khi thắc mắc, anh cười xòa, “anh quen miệng thôi”.

  • Và hơn hết, cảm giác đôi khi anh biết trước phản ứng của cô, như thể từng trải qua cảnh đó… với một phiên bản Linh nào đó trong quá khứ.

Tất cả… dần kết nối thành một mảnh ghép đáng sợ.

Đợi khi Phong ngủ say, Linh rón rén rút chiếc điện thoại từ túi anh. Ngón tay run rẩy, cô dò dẫm qua danh bạ, tin nhắn. Phần lớn đã được xóa. Nhưng trong mục ghi chú, cô phát hiện một tập tin lạ tên: “Lưu ý”.

Mở ra, từng dòng chữ ngắn gọn, lạnh lùng hiện ra:

  • “Lần 1: Linh khóc dữ dội, mất ngủ suốt 1 tuần.”

  • “Lần 2: Linh hoang mang, không tin mình đã quên, cần trấn an nhiều hơn.”

  • “Lần 3: Linh bắt đầu nghi ngờ, tránh để cô ấy thấy giấy tờ.”

Dòng cuối cùng, chữ viết run rẩy như được ghi vội:

  • “Lần 4: ??? Không thể để Linh biết.”

Mắt Linh nhòa đi, tim cô như bị siết chặt. Những gì Phong nói… hoàn toàn trái ngược.

Anh bảo họ mới chỉ thử một lần. Nhưng đây? Ít nhất đã ba, có thể bốn lần. Và lần nào… Phong cũng biết rõ hơn bất kỳ ai.

Tiếng trở mình khẽ khàng làm Linh hoảng hốt. Cô vội khóa máy, đặt lại vào túi anh, nằm xuống giả vờ ngủ.

Phong quay sang, ánh mắt mơ màng nhìn gương mặt cô trong bóng tối. Anh thì thầm:
– Linh… lần này, anh sẽ không để em đi đâu nữa…

Câu nói như một lời hứa… hay như một bản án.

Nước mắt ứa ra nơi khóe mắt Linh, lăn dài trên gối. Trong lòng cô, niềm tin vừa rạn vỡ thành hàng ngàn mảnh nhỏ.

Ngày mai, cô biết mình phải làm gì: tìm ra sự thật cuối cùng. Nhưng liệu cô có đủ sức đối diện không, khi chính người cô yêu… lại là kẻ che giấu tất cả?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×