ký ức không trọn vẹn

Chương 25: Sự phản bội ngọt ngào


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng, ánh nắng rọi qua khe cửa mỏng manh, quét một vệt sáng mờ lên sàn nhà lấm tấm bụi. Phong đã dậy từ sớm, bận rộn chuẩn bị đồ ăn đơn giản: vài lát bánh mì, một chút trứng ốp la. Anh quay sang, nở một nụ cười dịu dàng khi thấy Linh ngồi dậy.

– Em dậy rồi à? Lại mất ngủ nữa hả? – Giọng anh ân cần, như chưa từng có điều gì che giấu.

Linh khẽ gật, gượng nở nụ cười.
– Ừ, chắc tại lạ chỗ.

Phong bước đến, khẽ vuốt tóc cô:
– Anh sẽ đưa em rời khỏi đây sớm thôi. Ở đây không an toàn.

Linh nhìn sâu vào mắt anh, lòng quặn lại. “Không an toàn… nhưng ai mới là người em thật sự nên sợ?”

Cô nuốt chặt nỗi nghi ngờ, khẽ đáp:
– Ừm. Nhưng em nghĩ… trước khi đi, em muốn đến một nơi.

Phong hơi khựng lại:
– Nơi nào?

– Quán cà phê “Memory Lane” gần trung tâm. Em nghe nói ở đó yên tĩnh, có thể nghỉ ngơi một chút. – Linh nói dối, ánh mắt cố giữ vẻ tự nhiên. Thực ra, đó là quán mà người đàn ông bí ẩn kia hẹn.

Phong nhìn cô vài giây, như cân nhắc. Rồi anh gật đầu:
– Được thôi. Nếu em muốn.

Buổi chiều, họ cùng nhau đến quán cà phê. Không gian nơi này trầm mặc, những bức tường phủ ảnh đen trắng, ánh đèn vàng dìu dịu. Mùi cà phê thoang thoảng khắp nơi, dịu nhẹ nhưng lại làm tim Linh đập nhanh bất thường.

Cô cố gắng che giấu sự hồi hộp, cười:
– Em gọi hai ly latte nhé?

Phong gật, chẳng mảy may nghi ngờ. Anh chọn một góc bàn cạnh cửa sổ, từ đó có thể dễ dàng quan sát lối ra vào.

Trong lúc Phong bận trả lời cuộc gọi, Linh lén lút liếc quanh. Ở một bàn phía xa, một người đàn ông lạ mặt khẽ gật đầu với cô. Người ấy… chính là kẻ đã nhét bức ảnh kia vào tay Linh hôm trước.

Tim Linh thắt lại, nhưng cô giả vờ như không thấy.

Khi Phong quay lại, cô mỉm cười tươi rói, đưa tách cà phê về phía anh:
– Cho em hỏi nhé… nếu một ngày em phát hiện, anh giấu em chuyện gì đó… thì anh sẽ làm gì?

Phong hơi sững, đôi mắt thoáng lóe sáng rồi nhanh chóng dịu lại. Anh cười, giọng trầm ấm:
– Anh chẳng có gì để giấu em cả. Nếu có… thì cũng chỉ vì muốn bảo vệ em thôi.

Câu trả lời nghe ngọt ngào, đầy lý lẽ. Nhưng với Linh, nó lại như một nhát dao xoáy thêm vào trái tim.

Cô khẽ đặt tay lên tay anh, mỉm cười:
– Em tin anh… – Lời nói phát ra nhẹ bẫng, nhưng trong lòng cô, từng chữ như một sự phản bội. Bởi lẽ, ngay chính khoảnh khắc này, cô đang lừa dối anh, đang thử thách anh.

Khi Phong rời khỏi bàn để nghe điện thoại lần nữa, người đàn ông kia nhanh chóng lướt qua, đặt một mảnh giấy nhỏ dưới tách cà phê của Linh.

Trái tim cô thắt chặt. Bàn tay run run nâng tách lên, để lộ dòng chữ ngắn ngủi:

“Hãy hỏi anh ta về lần thứ tư.”

Linh ngồi bất động, bàn tay lạnh toát. Bên ngoài, ánh nắng chiều nhuộm đỏ bầu trời, nhưng trong lòng cô chỉ còn một màu xám tro nặng nề.

Phong quay lại, ánh mắt dịu dàng như mọi khi. Nhưng Linh biết, từ giờ trở đi, nụ cười ấy… đã chẳng còn trọn vẹn trong tim cô nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×