ký ức không trọn vẹn

Chương 4: Khác biệt trong nhịp sống


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phong và Linh vẫn bên nhau, vẫn có những khoảnh khắc ngọt ngào khiến trái tim cả hai rung động. Nhưng đâu đó, những nếp gấp nhỏ trong nhịp sống dần lộ rõ.

Phong làm việc trong ngành tài chính – nơi những con số, hợp đồng, và những cuộc họp bất tận luôn chiếm phần lớn thời gian. Anh quen với nhịp sống nhanh, sự kỷ luật và lý trí. Ngược lại, Linh lại là cô gái sáng tạo, làm việc tự do, viết lách và tham gia các dự án nghệ thuật. Thế giới của cô chậm rãi, giàu cảm xúc và đầy những chi tiết nhỏ nhặt.

Thoạt nhìn, hai thế giới ấy bổ sung cho nhau. Nhưng càng ngày, sự khác biệt càng rõ rệt.

Một buổi tối, Linh háo hức rủ Phong tham dự một buổi chiếu phim độc lập do nhóm bạn cô tổ chức. Cô nghĩ anh sẽ thích, hoặc ít nhất là sẽ ủng hộ tinh thần cô.

– Em muốn anh đến thật à? – Phong thoáng do dự. – Hôm nay anh có một buổi gặp với đối tác, rất quan trọng.

– Nhưng hôm khác cũng được mà. – Linh mím môi. – Em đã nói với anh từ cả tuần trước, anh hứa sẽ đi cùng.

Phong im lặng, rồi nhìn cô:
– Linh, em phải hiểu, công việc của anh không thể trì hoãn.

Linh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Nhưng ánh mắt cô thoáng buồn, như một chiếc gương mờ đi vì sương.

Đêm hôm ấy, Linh vẫn đi, ngồi trong rạp nhỏ, ánh sáng phim phản chiếu lên khuôn mặt. Xung quanh, bạn bè ríu rít, cười nói, nhưng trong lòng cô trống rỗng. Ghế bên cạnh bỏ trống, như một khoảng cách vô hình giữa cô và Phong.

Ngược lại, có những lúc Phong muốn Linh linh hoạt hơn.

Một buổi sáng, anh bất ngờ rủ:
– Hôm nay anh được nghỉ sớm, hay mình đi biển một chuyến ngắn?

Linh đang ngồi bên cửa sổ, viết dở một bản thảo. Cô ngước lên, hơi bối rối:
– Hôm nay em có hẹn với chị Mai để bàn dự án rồi. Anh không nói sớm với em…

Phong thở dài, cố nén sự bực dọc:
– Lúc nào em cũng có lịch riêng. Em thử một lần ưu tiên cho anh xem?

Câu nói tưởng chừng vô tình ấy, lại khiến Linh chột dạ. Trong lòng cô, một tiếng “ưu tiên” vang vọng, như thể tình cảm của cô chưa đủ để chứng minh.

Những cuộc tranh cãi nhỏ bắt đầu nhiều hơn.

– Em lúc nào cũng muốn anh phải theo lịch của em. – Phong nhíu mày.
– Còn anh thì lúc nào cũng đặt công việc lên trước. – Linh cãi lại.

Những lần im lặng sau tranh cãi trở nên dài hơn, nặng nề hơn.

Thế nhưng, kỳ lạ thay, sau mỗi lần như vậy, cả hai vẫn quay lại bên nhau. Một tin nhắn xin lỗi, một cái nắm tay thật chặt, hay chỉ đơn giản là sự im lặng ngồi cạnh nhau cũng đủ để khỏa lấp.

Bởi trong sâu thẳm, họ đều tin rằng tình yêu có thể bù đắp mọi khác biệt.

Nhưng trong những ngày mâu thuẫn dồn nén ấy, Linh bắt đầu có cảm giác bất an. Cô nhận ra, khi cô cười kể chuyện nhỏ nhặt trong ngày, Phong đôi khi chỉ gật gù hờ hững. Khi cô háo hức chia sẻ một ý tưởng viết mới, anh thường lơ đãng nhìn vào điện thoại.

Còn Phong, trong những đêm làm việc muộn, anh nhận ra mình mệt mỏi vì vừa phải chạy theo nhịp sống riêng của Linh, vừa phải giữ cho công việc trơn tru. Anh yêu Linh, nhưng anh không quen với việc một người quá nhạy cảm, dễ tổn thương đến vậy.

Một đêm, khi cả hai cùng ngồi bên ly cà phê muộn, Linh bỗng hỏi:

– Anh nghĩ chúng ta có hợp nhau không?

Phong thoáng sững lại. Anh nhìn vào đôi mắt trong veo nhưng đang chất chứa lo âu của cô.

– Em nghĩ chúng ta không hợp à?

Linh cúi mặt:
– Em không biết. Chỉ là… nhiều khi em thấy anh ở một thế giới khác.

Phong nắm lấy tay cô, siết chặt.
– Linh, anh ở đâu thì em cũng ở đó. Đừng nghĩ nhiều nữa.

Linh gật đầu, nhưng trong lòng, câu hỏi ấy vẫn lởn vởn, như một bóng mờ chưa kịp tan.

Những ngày hạnh phúc giản đơn dần bị những khe nứt che phủ. Họ vẫn yêu, vẫn bên nhau, nhưng sự khác biệt trong nhịp sống giống như hai con sông song song: gần nhau, nhưng khó tìm một điểm giao hòa mãi mãi.

Và Linh không biết, đây chỉ mới là khởi đầu cho một vòng xoáy sâu hơn – nơi tình yêu sẽ phải đối diện với những lựa chọn tàn nhẫn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×