ký ức không trọn vẹn

Chương 5: Lời hứa dễ vỡ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tháng Mười, Hà Nội bước vào những ngày se lạnh. Đường phố lác đác lá vàng rơi, những quán cà phê bỗng đông hơn, ai cũng muốn tìm một chỗ ngồi ấm áp để trú ẩn khỏi cái gió đầu mùa.

Linh háo hức suốt cả tuần cho buổi triển lãm ảnh mà cô tham gia cùng nhóm bạn. Đây không chỉ là một sự kiện nhỏ, mà còn là lần đầu tiên Linh chính thức giới thiệu tác phẩm của mình trước đông người. Trong trái tim, cô mong Phong sẽ có mặt, đứng ở hàng ghế đầu tiên, và mỉm cười khi cô bước lên sân khấu.

Anh đã hứa. Hứa chắc nịch rằng sẽ đến, bất kể công việc bận thế nào.

– Anh sẽ đến, Linh à. Lần này nhất định. – Phong nói, giọng đầy quyết tâm.

Câu nói ấy trở thành chỗ dựa để cô an tâm chuẩn bị.

Chiều hôm đó, Linh chọn chiếc váy trắng tinh khôi, trang điểm nhẹ nhàng. Cô đến sớm để kiểm tra lại mọi thứ: ánh sáng, âm nhạc, vị trí tác phẩm. Trong lòng hồi hộp, nhưng cũng tràn đầy hy vọng.

Buổi triển lãm bắt đầu, căn phòng sáng đèn, người ra vào tấp nập. Linh nhìn quanh, chốc chốc lại liếc về phía cửa.

Phong vẫn chưa đến.

Cô tự trấn an: “Có lẽ anh ấy đang kẹt xe, chỉ là đến muộn thôi.”

Thời gian trôi đi, từng phút nặng nề. Linh bước lên sân khấu giới thiệu bức ảnh của mình – đôi bàn tay cầm ly cà phê nghi ngút khói, tượng trưng cho hơi ấm giản dị của tình yêu. Ánh mắt cô vô thức tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong khán phòng, nhưng tất cả chỉ là những gương mặt xa lạ.

Giây phút cô cúi chào, khoảng trống trong tim dường như vỡ òa. Anh không đến.

Tận đến khi triển lãm kết thúc, Linh mới nhận được tin nhắn ngắn ngủi từ Phong:


“Anh xin lỗi. Cuộc họp đột xuất kéo dài. Anh biết em sẽ giận, nhưng anh không thể bỏ dở được.”

Linh nhìn màn hình điện thoại, lòng nặng trĩu. Câu chữ lạnh lùng, không một lời giải thích sâu hơn, không một nỗ lực nào để bù đắp ngay lập tức. Chỉ một câu xin lỗi.

Cô gõ từng chữ, rồi xóa. Cuối cùng, chỉ nhắn lại:


“Ừ, em hiểu.”

Nhưng thực ra, cô không hiểu.

Đêm ấy, Linh ngồi một mình bên khung cửa sổ, nhìn những giọt mưa đầu đông rơi lách tách. Bó hoa bạn bè tặng cô để trên bàn, rực rỡ nhưng trống vắng. Cô nhớ lại lời hứa của Phong, nhớ lại ánh mắt anh khi nói “Anh sẽ đến”. Và giờ đây, tất cả chỉ như chiếc gương vỡ vụn, phản chiếu thành từng mảnh nhỏ đau nhói.

Trong lòng, cô tự hỏi: “Liệu mình có đang đòi hỏi quá nhiều? Hay là anh thật sự không đặt mình ở vị trí quan trọng?”

Ngày hôm sau, Phong tìm đến. Anh mang theo một chiếc khăn quàng cổ mới tinh, bảo rằng mua để tặng Linh nhân mùa đông.

– Anh biết anh sai rồi. Anh ước gì có thể quay ngược thời gian. Nhưng em hiểu cho anh, hôm qua thực sự không thể thoát ra. – Giọng anh tha thiết.

Linh im lặng một lúc lâu. Cô nhận khăn, khẽ nói:
– Em không giận vì anh bận. Em giận vì anh hứa rồi lại không giữ.

Phong sững lại, như thể lời nói ấy xuyên thẳng vào tim.

– Anh… xin lỗi.

Họ ôm nhau, nhưng trong vòng tay ấy, Linh biết một khoảng trống đã hiện hữu. Một lời hứa khi vỡ, dù có hàn gắn thế nào, vết nứt vẫn còn đó.

Từ hôm ấy, Linh bắt đầu dè dặt hơn với những lời hứa của Phong. Cô không còn chờ đợi anh trong những buổi hẹn như trước. Mỗi khi anh bảo “Anh sẽ đến”, trong lòng cô lại dấy lên một nỗi lo: “Liệu lần này có giống như lần trước không?”

Và Phong, dẫu cố gắng bù đắp, nhưng chính anh cũng cảm thấy áp lực. Anh không muốn trở thành người đàn ông khiến cô thất vọng, nhưng càng cố, anh càng dễ mắc sai lầm.

Lời hứa dễ vỡ ấy, vô tình trở thành cái bóng lặng lẽ, phủ lên mối tình của họ. Một cái bóng mà cả hai đều không thể dễ dàng xóa đi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×