ký ức không trọn vẹn

Chương 7: Khoảng cách không thể lấp đầy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa đông đến sớm hơn mọi năm. Hà Nội lạnh lẽo trong màn sương mỏng, những hàng cây trơ trụi, gió thổi hun hút qua từng con ngõ nhỏ. Linh cuộn mình trong chiếc khăn quàng cổ, bước vội vào quán cà phê quen thuộc.

Đó là nơi từng lưu giữ nhiều kỷ niệm của cô và Phong – lần đầu tiên gặp gỡ, những buổi hẹn hò giản dị, những chiều ngồi bên nhau chia sẻ chuyện đời. Nhưng hôm nay, khung cảnh ấy lại nặng nề đến lạ.

Phong đã ngồi chờ sẵn, dáng vẻ mệt mỏi. Anh ngẩng lên, thoáng mỉm cười khi thấy Linh, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng vụt tắt.

Không ai trong họ nói ngay. Tiếng muỗng chạm nhẹ vào ly thủy tinh, tiếng gió ngoài cửa kính, tất cả đều như cố tình kéo dài sự im lặng.

Cuối cùng, Linh khẽ thở dài:
– Phong, anh có thấy chúng ta đang dần xa nhau không?

Phong siết chặt bàn tay, rồi buông ra:
– Anh biết. Anh đã cố, nhưng… dường như càng cố, chúng ta càng mệt mỏi.

Linh nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt ngân ngấn nước:
– Em không muốn trách anh, cũng không muốn biến tình yêu thành gánh nặng. Nhưng em không còn nhận ra chúng ta nữa.

Phong lặng người. Anh nhớ những buổi tối chở Linh đi dạo, nhớ những lúc cô tựa đầu vào vai anh thì thầm mơ ước. Tất cả đẹp đẽ đến mức anh nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ mất đi. Vậy mà giờ đây, từng mảnh ký ức ấy lại trở thành nỗi đau.

Anh khẽ hỏi:
– Vậy… em muốn thế nào?

Linh cắn môi. Câu trả lời như lưỡi dao, nhưng cô buộc phải thốt ra:
– Chúng ta dừng lại đi, Phong.

Câu nói rơi xuống, vang vọng giữa không gian tĩnh lặng.

Phong ngồi bất động, như thể cả thế giới sụp đổ trong khoảnh khắc. Anh muốn phản đối, muốn níu kéo, nhưng những kỷ niệm gần đây hiện về: những lần cãi vã, những khoảng lặng nặng nề, những lời hứa vỡ vụn.

Anh nhận ra, có lẽ Linh nói đúng. Họ đã đi quá xa, khoảng cách không thể lấp đầy chỉ bằng một cái ôm hay một lời xin lỗi.

– Nếu đó là điều em muốn… – Anh khẽ nói, giọng trầm run – …thì anh đồng ý.

Nước mắt trào ra nơi khóe mắt Linh, nhưng cô mỉm cười, một nụ cười buồn bã:
– Cảm ơn anh… vì đã từng yêu em.

Cả hai ngồi thêm một lúc, không ai nói gì. Chỉ có ánh đèn vàng rọi xuống, in bóng hai con người ngồi đối diện mà như xa cách vạn dặm.

Rời khỏi quán, gió lạnh quất vào mặt. Linh bước đi, từng bước nặng trĩu, tim như bị ai xé rách. Cô không dám ngoái lại, vì biết nếu nhìn thấy Phong đứng đó, cô sẽ chẳng đủ can đảm để đi tiếp.

Phong vẫn ngồi trong quán cà phê, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài. Trong đầu anh vang lên những câu hỏi dồn dập: “Liệu mình đã làm sai ở đâu? Nếu ngày ấy giữ lời hứa, liệu có khác không? Nếu mình đặt cô ấy lên trên tất cả, liệu hôm nay còn ngồi đây?”

Nhưng tất cả chỉ còn là “nếu”.

Khoảng cách giữa họ, cuối cùng, đã hóa thành vết nứt không thể hàn gắn. Và tình yêu, dẫu sâu đậm, vẫn buộc phải dừng lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×