ký ức không trọn vẹn

Chương 8: Dịch vụ quên lãng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau ngày chia tay, Linh sống như kẻ mất hồn. Những buổi sáng thức dậy, cô không còn nhận được tin nhắn chúc ngày mới. Những tối đi làm về, con đường quen thuộc bỗng trở nên dài hơn, trống trải hơn.

Cô vẫn viết, vẫn gặp gỡ bạn bè, vẫn cười nói như thường. Nhưng trong lòng, khoảng trống Phong để lại không cách nào lấp đầy. Cứ mỗi lần đi ngang quán cà phê quen thuộc, cô lại nhớ đến đôi mắt trầm ấm của anh. Mỗi khi thấy chiếc khăn quàng cổ anh tặng, tim cô lại nhói lên.

Nỗi nhớ không chịu biến mất, mà bám riết, như vết thương rỉ máu không bao giờ lành.

Một buổi tối, trong lúc lang thang vô định trên mạng, Linh vô tình thấy một quảng cáo:


“Dịch vụ Quên Lãng – Xóa đi ký ức tình yêu đã qua. Bắt đầu lại với một trái tim nhẹ nhõm.”

Quảng cáo đi kèm một đoạn clip ngắn: một cô gái khóc nức nở, sau khi trải qua liệu trình, bước ra với nụ cười rạng rỡ. Dòng chữ chạy phía dưới:


“Bạn không cần phải chịu đựng nỗi đau nữa. Hãy để chúng tôi giúp bạn quên.”


Linh sững sờ. Trái tim cô vừa run rẩy, vừa hoang mang.

Có thật sự… có thể quên đi tất cả? Có thể xóa bỏ Phong ra khỏi ký ức, xóa bỏ những vết thương đang dày vò từng ngày?

Ngày hôm sau, Linh tìm đến địa chỉ ghi trong quảng cáo. Đó là một tòa nhà hiện đại, sáng choang ánh đèn, bảng hiệu ghi: “ForgetMe – Trung tâm trị liệu ký ức”.

Bên trong, không khí yên tĩnh, thoang thoảng mùi tinh dầu dịu nhẹ. Nhân viên lễ tân nở nụ cười chuyên nghiệp:
– Chào chị, chị muốn sử dụng dịch vụ Quên Lãng đúng không ạ?

Linh gật đầu, tim đập mạnh.

Cô được dẫn vào một căn phòng trắng muốt, ghế ngồi thoải mái như trong phòng khám cao cấp. Một bác sĩ mặc blouse bước vào, giọng nhẹ nhàng:
– Cô Linh, chúng tôi chỉ cần biết tên người mà cô muốn xóa khỏi ký ức. Quá trình này hoàn toàn an toàn, ký ức sẽ được “đóng gói” và loại bỏ. Sau đó, mọi đau buồn liên quan đến người đó sẽ biến mất.

Linh run rẩy:
– Nghĩa là… tôi sẽ không nhớ anh ấy nữa?

– Đúng. Cô sẽ như chưa từng gặp anh ta.

Khoảnh khắc ấy, Linh thấy tim mình thắt lại. Nếu thật sự quên, nghĩa là tất cả – cả nỗi đau lẫn những kỷ niệm đẹp đẽ – đều biến mất. Ly cà phê đầu tiên, những buổi chiều nắm tay dạo phố, nụ cười khi anh đưa chiếc bánh méo mó… tất cả sẽ bị xóa sạch.

Cô nhắm mắt, một giọt nước mắt lăn dài. Nhưng rồi, sự mệt mỏi chiến thắng.

– Tôi đồng ý. Tên anh ấy là… Phong.

Quá trình diễn ra nhanh hơn cô tưởng. Một chiếc máy nhỏ đặt lên thái dương, âm thanh trầm đều vang lên. Những hình ảnh vụt qua trong đầu: nụ cười, cái ôm, những buổi hẹn hò, cả những lần cãi vã. Tất cả xoáy vào nhau như cuộn phim tua ngược, rồi dần biến mất trong khoảng trống trắng xóa.

Khi Linh mở mắt, trong lòng bỗng nhẹ nhõm lạ thường. Có cảm giác như một tảng đá khổng lồ vừa được nhấc khỏi ngực.

Nhân viên mỉm cười:
– Chúc mừng cô. Từ giờ, cô đã tự do.

Linh bước ra khỏi tòa nhà, hít một hơi thật sâu. Cô thấy mình thanh thản, không còn những ám ảnh giằng xé. Nhưng đâu đó, trong lồng ngực, lại có một khoảng trống kỳ lạ – khoảng trống mà chính cô cũng không hiểu vì sao nó tồn tại.

Cô không biết rằng, cùng lúc ấy, ở một góc khác của thành phố, Phong cũng ngồi trước màn hình, đọc dòng quảng cáo về “Dịch vụ Quên Lãng”. Đôi mắt anh đỏ hoe, và một quyết định đang nhen nhóm trong lòng.

Và thế là, một vòng xoáy mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×