Buổi chiều cuối tuần, quán cà phê nhỏ ở góc phố vẫn đông khách như mọi khi. Tiếng nhạc du dương khe khẽ, hòa vào mùi hương café rang mới, mang đến cảm giác dễ chịu. Linh vừa tan làm, ghé vào quán để tranh thủ viết vài dòng cho bản thảo mới.
Cô chọn một bàn cạnh cửa sổ. Ngoài kia, cơn mưa rào bất chợt trút xuống, những hạt nước gõ lộp bộp trên khung kính. Linh khẽ cười, mở laptop.
Trong đầu cô không còn hình bóng của một người nào đó từng khiến cô day dứt. Chỉ có cảm giác mơ hồ – một khoảng trống không tên, nhưng cô đã quen sống cùng nó.
Cánh cửa quán mở ra, gió và hơi nước lạnh ùa vào. Một người đàn ông bước vào, dáng cao gầy, vai khoác chiếc áo sơ mi sẫm màu. Anh đưa mắt nhìn quanh, dường như tìm chỗ trống. Và khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh chạm vào Linh.
Phong.
Anh đứng khựng lại, tim đập hẫng một nhịp. Có gì đó quen thuộc đến đau nhói khi nhìn thấy cô gái ấy – mái tóc dài xõa nhẹ, đôi mắt trong vắt như sương sớm. Nhưng đồng thời, sự quen thuộc ấy lại như mảnh vỡ vụn rời rạc, không sao xâu chuỗi thành kỷ niệm.
Phong không biết rằng, chính anh cũng đã đăng ký buổi tư vấn đầu tiên cho dịch vụ “Quên Lãng”, nhưng đã do dự chưa thực hiện. Những ngày qua, anh sống trong giằng xé: muốn quên đi để nhẹ nhõm, nhưng lại sợ mất tất cả.
Và bây giờ, khi nhìn thấy Linh… lòng anh dậy sóng.
Nhân viên phục vụ dẫn Phong đến chiếc bàn ngay cạnh Linh. Khi anh ngồi xuống, vô tình ánh mắt hai người chạm nhau.
– Xin lỗi… – Phong cất tiếng, hơi ngập ngừng – Hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi?
Linh ngạc nhiên ngẩng lên. Cô quan sát khuôn mặt anh – đường nét rõ ràng, đôi mắt sâu và có chút mệt mỏi. Trái tim cô khẽ rung động, một cảm giác khó gọi thành tên dâng lên.
– Tôi… không chắc. – Cô khẽ cười, giọng lịch sự – Có thể anh nhầm ai đó rồi.
Phong mỉm cười gượng, nhưng đôi mắt lại không thể rời khỏi cô. Không hiểu vì sao, anh có cảm giác mình không thể để cô biến mất khỏi tầm mắt.
Mưa ngoài trời vẫn rơi, từng giọt đọng lại trên ô cửa kính. Linh quay lại với bản thảo, nhưng trong lòng lại bồn chồn. Vì sao cô thấy lạ lẫm mà cũng… gần gũi thế này? Cảm giác như đã từng ngồi cạnh người đàn ông này, từng nghe giọng nói này, từng nhìn thấy nụ cười này ở đâu đó.
Một khoảng trống quen thuộc khẽ gõ cửa ký ức, nhưng rồi im bặt, như bị chặn lại bởi bức tường vô hình.
Phong lên tiếng, phá tan sự im lặng:
– Tôi là Phong. Còn cô?
– Linh. – Cô đáp, hơi ngập ngừng.
Tên cô thốt ra, khiến tim Phong thắt lại. Dù không nhớ rõ, anh biết chắc rằng cái tên ấy… từng gắn với anh trong một điều gì đó quan trọng.
Cuộc trò chuyện kéo dài không chủ ý. Ban đầu chỉ là những câu xã giao, nhưng rồi dần dần, Linh nhận ra mình cười nhiều hơn, còn Phong thì chăm chú lắng nghe như thể từng lời cô nói đều đáng để ghi nhớ.
Ngoài trời, mưa ngớt dần, nắng chiều len qua kẽ mây. Linh nhìn đồng hồ, vội vàng thu dọn laptop.
– Tôi phải đi rồi. Rất vui khi được gặp anh.
Phong bất giác thốt lên:
– Chúng ta… có thể gặp lại chứ?
Linh khựng lại, rồi nở nụ cười nhẹ:
– Có lẽ vậy.
Cô bước đi, để lại trong lòng Phong một cơn bão không tên. Anh cảm thấy, nếu để cô biến mất, có lẽ mình sẽ đánh mất điều gì đó quan trọng lắm – thứ quan trọng đến mức anh không thể gọi tên.
Và trong lòng Linh, trái tim tưởng chừng đã bình thản bỗng rung lên một nhịp khác thường.
Một vòng lặp mới vừa được mở ra.