ký ức lửa và bóng tối

Chương 10: Bí Mật Trong Điện Ngọc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình minh rải ánh sáng mờ nhạt xuống cánh rừng còn vương mùi khói. Tro bụi và xác thú dữ đã nguội lạnh, chỉ còn lại hơi nóng âm ỉ từ những gốc cây bị thiêu rụi. Không gian ngột ngạt sau trận chiến đêm trước khiến ai nấy đều kiệt sức, nhưng trong lòng cả ba người lại chưa một khắc nào được thảnh thơi.

Dao Quang chỉnh lại băng vết thương, ánh mắt vẫn dõi theo Lạc Nhiên. Cậu ngồi lặng bên tảng đá, bàn tay che đi Ấn đỏ nhưng không thể ngăn được thứ ánh sáng đỏ rực cứ rỉ rả phát ra, giống như một vết thương chưa lành mà lại không thể khép miệng.

Thạch Vân nhìn cả hai, thở dài:
“Chúng ta không còn nhiều thời gian. Động Huyết Nguyệt chỉ là điểm khởi đầu. Trước khi đến đó, ta phải dẫn các ngươi qua Điện Ngọc—nơi lưu giữ mảnh tiên tri còn lại.”

“Điện Ngọc?” Dao Quang cau mày. “Ngươi định kéo chúng ta đến thêm một chốn bị nguyền rủa nữa sao?”

Thạch Vân khẽ gật đầu, giọng ông trầm xuống:
“Điện Ngọc không chỉ là tàn tích. Nó là nơi các trưởng lão xưa kia cất giấu những bí mật về Ấn đỏ. Nếu không tìm hiểu, chúng ta sẽ mù quáng đối diện với số phận.”

Lạc Nhiên siết chặt nắm tay, khẽ gật đầu. Trong lòng cậu, sự sợ hãi chưa biến mất, nhưng bên cạnh nó là một ngọn lửa mới—ý chí muốn biết sự thật về chính mình.


Sau ba ngày băng rừng, họ đặt chân đến thung lũng nơi Điện Ngọc tọa lạc. Con đường dẫn vào thung lũng hẹp như một khe nứt khổng lồ trên sườn núi. Từ xa đã có thể thấy tòa điện lặng lẽ hiện ra giữa mây mù, như một khối ngọc khổng lồ xanh biếc được khắc trực tiếp từ lòng đá.

Dù đã đổ nát, vách điện vẫn tỏa ra những vệt sáng nhạt qua vô số khe nứt. Trông như một trái tim đang đập chậm rãi, phát ra nhịp sống thầm kín. Gần đến nơi, nhiệt độ hạ xuống đột ngột, hơi lạnh buốt cắt ngang da thịt khiến cả ba phải khoác thêm áo choàng.

Dao Quang cảnh giác rút nửa thanh kiếm ra khỏi vỏ:
“Nơi này… không bình thường. Cứ như thể chúng ta đang bước vào lòng một sinh thể khổng lồ.”

Thạch Vân gật đầu:
“Đúng. Điện Ngọc không phải chỉ được xây, mà còn sống. Nó gắn liền với mạch ngọc dưới lòng đất. Chính nơi này giữ phần tiên tri đã bị phong ấn.”

Khi đặt chân vào trong, không khí mát lạnh đến mức làn da tê dại. Trên tường khắc chi chít phù văn cổ xưa, từng nét uốn lượn tỏa ra ánh sáng dịu. Mỗi bước chân họ đi, phù văn lại chớp sáng rồi tắt như thể đang quan sát.

Giữa điện, một bệ đá đen dựng đứng. Trên bề mặt khắc hình mặt trăng đỏ và hàng chữ mờ nhạt như đã bị mài mòn theo năm tháng.

Dao Quang tiến lên, dùng tay phủi lớp bụi dày. Những ký tự cổ hiện rõ, dòng chữ như thì thầm từ nghìn năm trước:

“Người mang Ấn đỏ sẽ được thử thách trong ba cánh cửa: Ngọc – Huyết – Hỏa. Chỉ khi vượt qua, chân thân mới hiển lộ.”

Lạc Nhiên đọc thầm, tim cậu đập thình thịch. Ba cánh cửa—ba thử thách? Cậu ngẩng lên, chỉ thấy trên bức tường phía sau bệ đá, vân ngọc dần tách ra, mở thành một lối đi ngập ánh sáng xanh.

Một giọng nói mơ hồ vang lên từ sâu trong điện, không rõ là nam hay nữ, không gần mà cũng chẳng xa:
“Kẻ mang Ấn đỏ… ngươi đã đến. Hãy bước vào, để biết ngươi là cứu rỗi hay hủy diệt.”

Dao Quang lập tức rút kiếm, đứng chắn trước Lạc Nhiên:
“Đây là bẫy! Ngươi đừng bước vào!”

Nhưng Thạch Vân lắc đầu, giọng ông chắc nịch:
“Không. Đây là thử thách. Dù muốn hay không, Điện Ngọc đã chọn Lạc Nhiên. Chúng ta không thể ngăn cản, chỉ có thể đồng hành.”

Lạc Nhiên hít một hơi thật sâu. Từ khi mang Ấn đỏ, cậu chưa bao giờ cảm thấy rõ rệt như lúc này: một tiếng gọi vô hình kéo cậu đi. Sợ hãi và khát vọng trộn lẫn, thôi thúc cậu tiến bước.

“Ta… ta phải đi.” – Cậu thì thầm, giọng run nhẹ nhưng ánh mắt kiên định.

Dao Quang nghiến răng, cuối cùng hạ kiếm xuống, song vẫn đi sát theo sau. Thạch Vân chỉ mỉm cười đầy ưu tư, như đã đoán trước điều này từ lâu.


Cả ba bước vào luồng sáng xanh. Ngay lập tức, một luồng khí mạnh ập đến. Dao Quang và Thạch Vân bị hất văng ra ngoài, cánh cửa ngọc khép lại trước mặt họ. Chỉ còn lại một mình Lạc Nhiên bên trong.

Bóng tối dày đặc nuốt lấy cậu. Nhưng rồi, từ dưới chân, những hoa văn ngọc sáng rực, dần tạo thành một hành lang dài vô tận. Trên vách, ba cánh cửa hiện ra: một cánh màu xanh ngọc, một cánh đỏ như máu, và một cánh bốc cháy ngùn ngụt nhưng không tỏa khói.

Giọng nói mơ hồ lại vang lên:
“Ngọc – Huyết – Hỏa. Đây là ba bản nguyên sẽ thử thách linh hồn ngươi. Vượt qua, ngươi sẽ thấy chân thân. Thất bại, ngươi sẽ vĩnh viễn tan biến cùng nơi này.”

Lạc Nhiên nuốt khan, bàn tay vô thức siết chặt. Ấn đỏ trên tay cậu tỏa sáng dữ dội, dẫn cậu bước về phía cánh cửa đầu tiên—cánh cửa Ngọc.

Cậu khẽ đặt tay lên. Ngay tức thì, ánh sáng nuốt trọn lấy thân thể.

Ngoài kia, Dao Quang đấm mạnh vào cánh cửa đang khép chặt, gân xanh nổi lên trên trán.
“Lạc Nhiên! Ngươi không được chết bên trong đó!”

Thạch Vân đặt tay lên vai Dao Quang, giọng khàn khàn:
“Hãy tin vào nó. Đây chỉ mới là khởi đầu. Chỉ cần vượt qua, Lạc Nhiên sẽ không còn là đứa trẻ mà ngươi từng biết.”

Trong Điện Ngọc, thử thách đầu tiên chính thức bắt đầu.

— Hết Chương 10 —


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×