ký ức lửa và bóng tối

Chương 9: Ngọn Lửa Thức Tỉnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Màn đêm phủ xuống cánh rừng phía ngoài Thành Trì Hắc Ám. Cả nhóm tạm nghỉ trong một hốc đá ẩm lạnh, ngọn lửa trại le lói như hơi thở yếu ớt của những kẻ sống sót sau cơn ác mộng.

Lạc Nhiên ngồi lặng bên cạnh, đôi mắt vô hồn nhìn vào ngọn lửa. Hình ảnh những hồn binh rú gào khi bị thiêu đốt bởi sức mạnh trong tay cậu vẫn ám ảnh, như một vết chém sâu hoắm khắc vào tâm trí. Cậu run rẩy, không biết sức mạnh đó là phúc hay họa.

Dao Quang đặt tay lên vai cậu, giọng khàn khàn nhưng kiên định:
“Ngươi không thể trốn chạy mãi. Ngọn lửa trong ngươi… chính là chìa khóa. Nếu không học cách làm chủ nó, ngươi sẽ bị nó nuốt chửng.”

Thạch Vân gật đầu, ánh mắt ông ánh lên tia nghiêm nghị:
“Ngày xưa, ta từng thấy sức mạnh này. Chủ nhân của nó đã chôn vùi cả một thành phố chỉ trong một đêm. Nhưng khác với ngươi—người đó để bản năng lấn át. Ngươi thì khác, Lạc Nhiên. Ngươi còn có thể lựa chọn.”

Trái tim cậu nhói lên. Từ khi rời khỏi ngôi làng, tất cả chỉ là máu, tro bụi và bóng tối. Liệu một kẻ bị nguyền rủa như cậu có còn quyền lựa chọn?

Đêm ấy, Lạc Nhiên không ngủ. Cậu nghe tiếng thì thầm vang lên trong sâu thẳm:
“Ngươi là ngọn lửa. Ngươi là hủy diệt. Chỉ cần ngươi muốn, tất cả sẽ tan biến…”

Cậu ôm đầu, cố xua đi giọng nói quái ác, nhưng ngọn lửa trên Ấn đỏ bùng sáng, bốc lên như muốn thiêu rụi cả cơ thể.

Đúng lúc ấy, một luồng khí lạnh ập đến. Những cặp mắt xanh lục từ rừng sâu lóe sáng. Không phải hồn binh, mà là những thú dữ bóng đêm, quái vật mang hình dáng sói nhưng cao lớn như ngựa, móng vuốt dài sắc như dao.

Dao Quang lập tức rút kiếm, hét lớn: “Bảo vệ Lạc Nhiên!”

Bầy quái tràn tới. Thạch Vân vung kiếm chặn đầu, nhưng số lượng quá đông. Dao Quang gào lên giữa hỗn loạn:
“Lạc Nhiên! Giờ là lúc! Nếu không, chúng ta chết hết!”

Cậu choáng váng, nhìn thấy Dao Quang bị một con sói đen hất văng, máu phun tung tóe. Thạch Vân thì bị hai con khác ghì xuống, thanh kiếm tuột khỏi tay.

Trong khoảnh khắc ấy, ngọn lửa trong tim Lạc Nhiên bùng nổ. Ấn đỏ rực sáng, luồng khí nóng lan tỏa dữ dội. Cậu hét lên, tiếng hét vang vọng như xé toạc màn đêm.

Ngọn lửa đỏ bùng phát, hóa thành bão lửa nuốt chửng cả bầy quái. Tiếng rít gào thảm thiết vang dội khắp rừng. Lá cây cháy xèo xèo, đất đá nứt toác dưới sức nóng.

Dao Quang ngẩng lên, ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng ấy. Ánh lửa đỏ soi gương mặt Lạc Nhiên—đôi mắt cậu lúc này cũng sáng rực, như hai ngọn hỏa đăng. Cậu không còn là đứa trẻ yếu ớt, mà là hiện thân của một sức mạnh vượt ngoài nhân loại.

Nhưng trong ngọn lửa ấy, Dao Quang thoáng thấy một điều kinh hoàng: sự mất kiểm soát. Gương mặt Lạc Nhiên méo mó bởi cơn đau và giận dữ. Lửa không chỉ thiêu quái vật, mà cả rừng cây xung quanh cũng bốc cháy dữ dội.

“Dừng lại! Lạc Nhiên! Nếu ngươi tiếp tục, ngươi sẽ hủy diệt tất cả!” Dao Quang hét lên, lao tới.

Nhưng ngọn lửa đẩy bật hắn ra xa. Thạch Vân nghiến răng, hét lớn trong tuyệt vọng:
“Hãy nhớ! Ngọn lửa không phải của ngươi, mà ngươi mới là chủ nhân của nó! Hãy làm chủ nó, trước khi nó làm chủ ngươi!”

Tiếng hét ấy như một hồi chuông. Trong cơn hỗn loạn, ký ức tuổi thơ ùa về—nụ cười hiền từ của mẹ, bàn tay cha đặt lên vai, và ngôi làng bình yên trước khi chìm trong tro bụi.

Trái tim Lạc Nhiên chấn động. Cậu cắn răng, dồn hết ý chí kìm hãm ngọn lửa. Hơi thở dồn dập, toàn thân run rẩy, nhưng cuối cùng, ngọn lửa đỏ dịu xuống, co lại thành vầng sáng nhỏ bao quanh cậu.

Bầy thú dữ đã thành tro bụi. Khu rừng vẫn cháy âm ỉ, nhưng cơn hỏa diệt đã dừng lại.

Lạc Nhiên gục xuống, thở hổn hển. Dao Quang và Thạch Vân vội chạy đến, ánh mắt đầy kinh ngạc xen lẫn lo âu.

Dao Quang khẽ nói, giọng như một lời thề:
“Từ nay, ngọn lửa trong ngươi đã thức tỉnh. Nhưng ngươi phải học cách kiểm soát nó. Nếu không, ngươi sẽ trở thành kẻ hủy diệt mà lời tiên tri cảnh báo.”

Trong im lặng, Lạc Nhiên nắm chặt bàn tay, nhìn vào Ấn đỏ vẫn còn rực sáng. Trong ánh mắt cậu, lần đầu tiên không chỉ có nỗi sợ—mà còn là ý chí.

Đêm nay, ngọn lửa đã thức tỉnh. Và hành trình thực sự của Lạc Nhiên cũng bắt đầu từ đây.

— Hết Chương 9 —


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×