ký ức lửa và bóng tối

Chương 11: Bóng Tối Trong Điện Ngọc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng từ viên minh châu treo giữa trần Điện Ngọc dần nhạt đi, thay vào đó là những dải khói mờ từ bốn góc cung điện tràn ra. Không khí trở nên nặng nề, lạnh buốt đến mức từng hơi thở như bị đóng băng. Thiên Phong và Nguyệt Lam cảm thấy cơ thể chùng xuống, sức lực như bị hút dần.

Bỗng từ phía sau cột đá khắc hình long xà, một bóng đen khổng lồ trườn ra. Nó không phải là quái vật có hình thể rõ ràng, mà giống như sự kết hợp của hàng ngàn linh hồn u uất, gào thét thành một thực thể mờ ảo. Đôi mắt đỏ rực lóe lên, chiếu thẳng về phía hai người.

“Các ngươi không nên bước vào nơi này…” Một giọng vang vọng, trầm đục, như vọng ra từ lòng đất, khiến cả cung điện rung chuyển.

Nguyệt Lam siết chặt pháp trượng, thì thầm:
“Là Linh Hồn Hộ Điện… Sinh ra từ oán khí của những người từng thất bại ở đây.”

Thiên Phong gạt mồ hôi lạnh, rút kiếm. Lưỡi kiếm ánh sáng phản chiếu lên bóng đen, nhưng thay vì xuyên qua, đường kiếm chỉ như cắt vào màn sương đặc quánh.

Bóng đen gầm rú, từ cơ thể nó bắn ra hàng trăm tia khói uốn lượn như rắn, lao tới quấn chặt lấy Thiên Phong. Anh cố chém đứt nhưng lưỡi kiếm dường như mất tác dụng. Toàn thân anh nặng trĩu, mí mắt muốn khép lại, như bị kéo vào một giấc mơ chết chóc.

“Phong, đừng để nó xâm nhập vào tâm trí!” – Nguyệt Lam hét lớn. Nàng lập tức dựng kết giới ánh trăng bao quanh cả hai. Ánh sáng bạc tỏa ra, cắt đứt những dải khói đang siết chặt cơ thể Thiên Phong. Nhưng cái giá là gương mặt nàng tái nhợt đi, máu từ khóe môi rỉ ra vì tiêu hao pháp lực quá nhanh.

Ngay lúc đó, giọng nói u ám kia lại vang lên:
“Ngọc Ấn không thuộc về kẻ phàm. Các ngươi muốn tiếp cận nó… phải đánh đổi chính linh hồn mình!”

Đất dưới chân rạn nứt, từ khe hở vọt lên những hình ảnh mờ ảo—hình hài của hàng trăm chiến binh, pháp sư từng bỏ mạng nơi đây. Họ gào thét, chìa tay như muốn kéo cả hai xuống vực sâu.

Thiên Phong siết chặt chuôi kiếm, hét lớn:
“Ta không tin số phận đã định! Nếu cần phải đánh đổi, ta thà để máu mình đổ xuống chứ không bao giờ bỏ lại đồng đội!”

Một luồng khí nóng bừng lên từ trong anh. Lưỡi kiếm bừng sáng hơn bao giờ hết, lần này không còn là ánh bạc thông thường mà hóa thành ánh vàng rực rỡ, như có hàng trăm linh hồn khác đang hòa vào. Ánh sáng ấy xé toạc màn khói, khiến bóng đen lùi lại gào thét.

Nguyệt Lam tranh thủ dồn tàn lực, vẽ một vòng ấn lớn trên mặt đất. Vòng ấn phát sáng, hình thành một cánh cổng huyền ảo ở cuối đại điện. Bên kia cánh cổng lấp ló một bệ đá cổ xưa—nơi đặt Ngọc Ấn.

Nhưng khi họ vừa định lao đến, bóng đen đã gom toàn bộ hình hài lại, biến thành một lưỡi giáo khổng lồ đen thẫm, lao thẳng xuống chặn đường.

Một khoảnh khắc quyết định. Thiên Phong dồn toàn bộ sức lực còn lại, tung kiếm chém thẳng. Lưỡi kiếm và lưỡi giáo va vào nhau, tiếng nổ vang dội, ánh sáng và bóng tối va chạm dữ dội đến mức cả Điện Ngọc như muốn nổ tung.

Khi khói tan, Thiên Phong quỳ xuống, thở gấp. Bóng đen đã vỡ nát thành hàng ngàn tia sáng nhỏ, dần tan biến. Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng, nó kịp để lại một lời nguyền:

“Các ngươi sẽ biết… ánh sáng cũng có ngày tàn…”

Cánh cổng ánh sáng rung lên dữ dội, dường như sắp khép lại. Nguyệt Lam nắm lấy tay Thiên Phong, kéo anh đứng dậy. Cả hai lao qua, bước vào nơi cất giữ Ngọc Ấn, bỏ lại sau lưng Điện Ngọc đang dần chìm vào bóng tối.



trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×