Khi bức tường phía cuối Điện Ngọc tách ra, một luồng sáng đỏ rực như máu ùa tràn, nuốt lấy không gian. Lạc Nhiên khựng lại, tay cậu run lên khi cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo bao phủ. Ấn đỏ trên tay cậu bừng cháy, tựa như đang đồng vọng cùng nhịp đập của cánh cửa khổng lồ trước mặt.
Dao Quang siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt ngờ vực:
“Đây… là thử thách tiếp theo sao? Ánh sáng này chẳng khác gì dấu hiệu của huyết tế.”
Thạch Vân cau mày, giọng ông trầm thấp:
“Đúng vậy. Đây chính là Cánh Cửa Huyết Nguyệt. Truyền thuyết nói rằng, ai bước vào sẽ đối diện với chính bản thân mình—nhưng không phải bản thân bằng xương thịt, mà là bản ngã sâu thẳm, nơi bóng tối luôn chờ chực nuốt trọn linh hồn.”
Lạc Nhiên hít sâu, mắt ánh lên sự kiên định hiếm thấy:
“Nếu đây là con đường duy nhất để tìm ra sự thật, tôi sẽ bước vào.”
Dao Quang định ngăn lại, nhưng nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt cậu, anh chỉ khẽ gật đầu, rồi lặng lẽ đứng bên cạnh, sẵn sàng cùng cậu đối diện bất kỳ điều gì.
Họ bước qua cánh cửa.
Bên trong, không còn là đại điện nguy nga mà chỉ còn bóng tối bao phủ. Tiếng tim đập của Lạc Nhiên vang vọng khắp không gian, mỗi nhịp đập như dội lại ngàn lần, khiến đầu óc cậu choáng váng. Rồi từ trong màn đêm, một hình bóng bước ra.
Là Lạc Nhiên.
Nhưng đó không phải cậu của hiện tại, mà là một Lạc Nhiên khác—mắt đỏ rực như lửa, khí tức đầy hận thù và sát khí. Hắn ta mỉm cười lạnh lẽo, giọng vang vọng như tiếng sấm:
“Ngươi yếu đuối quá. Ngươi không xứng đáng mang Ấn đỏ. Chỉ có ta, ta mới đủ sức biến thế giới này thành tro tàn để tái sinh nó.”
Dao Quang lập tức giương kiếm, nhưng Thạch Vân đưa tay ngăn lại:
“Không. Đây là cuộc chiến mà chỉ Lạc Nhiên có thể vượt qua. Nếu ngươi xen vào, cả hai sẽ bị nhấn chìm.”
Bản ngã bóng tối lao đến. Lạc Nhiên xoay người tránh, mồ hôi lạnh túa ra. Mỗi lần hắn vung tay, cả không gian rung chuyển, máu đỏ vẽ thành những đường kiếm chết chóc.
“Ngươi sợ hãi bản thân mình đến vậy sao?” – Bản ngã gằn giọng, ép sát Lạc Nhiên vào bức tường vô hình.
“Ngươi có biết không? Trong sâu thẳm, chính ngươi cũng khao khát sức mạnh này. Ngươi muốn bảo vệ tất cả, nhưng không sức mạnh nào đến mà không cần trả giá!”
Lạc Nhiên hét lớn:
“Không! Ta không cần sức mạnh để hủy diệt, ta cần nó để bảo vệ!”
Ấn đỏ trên tay cậu tỏa sáng rực rỡ, tạo thành một luồng sáng chém thẳng vào bóng tối. Hai sức mạnh va chạm, làm không gian rung chuyển dữ dội.
Dao Quang và Thạch Vân đứng bên ngoài, cảm nhận mặt đất dưới chân rung lên. Dao Quang siết chặt nắm tay, trong lòng lo lắng cực độ, nhưng không thể can thiệp.
Cuối cùng, trong ánh sáng chói lòa, tiếng thét của bản ngã vang vọng rồi tan biến. Lạc Nhiên ngã quỵ xuống, thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa. Ấn đỏ vẫn cháy sáng, nhưng lần này ánh sáng của nó dịu lại, không còn hung hãn như trước.
Thạch Vân tiến lại gần, đỡ cậu dậy, giọng đầy xúc động:
“Ngươi đã vượt qua thử thách của Huyết Nguyệt. Nhưng hãy nhớ… đây mới chỉ là cánh cửa thứ hai. Phía trước còn thử thách cuối cùng—Cánh Cửa Hỏa Ngục.”
Dao Quang nhìn bạn mình, ánh mắt kiên quyết:
“Dù có phải xuống tận địa ngục, ta cũng sẽ đi cùng ngươi.”
Lạc Nhiên mỉm cười yếu ớt, nhưng trong lòng cậu, một tia sáng hy vọng đã bùng cháy.