Sau khi vượt qua Cánh Cửa Huyết Nguyệt, ba người rời khỏi căn phòng đỏ thẫm. Con đường đá dài hun hút dẫn họ tới một vòm cửa khác, lần này tỏa ra ánh sáng rực lửa đến chói mắt. Nhiệt độ tăng vọt, từng hơi thở như mang theo than hồng, khiến da thịt bỏng rát.
Dao Quang nhíu mày, vung kiếm thử chém vào không khí, nhưng lưỡi kiếm vừa vung đã lóe sáng rồi mờ nhạt như tan vào hư vô. Anh siết tay:
“Không gian này… dường như từ chối mọi loại khí lực. Kiếm pháp của ta sẽ không còn nhiều tác dụng.”
Thạch Vân gật đầu:
“Đúng vậy. Cánh Cửa Hỏa Ngục là thử thách cuối cùng. Ở đây, tất cả sức mạnh bên ngoài sẽ bị triệt tiêu, chỉ còn lại ý chí và linh hồn. Ai yếu lòng, sẽ bị ngọn lửa này thiêu sạch.”
Lạc Nhiên khẽ rùng mình, nhưng ánh mắt vẫn kiên định. Ấn đỏ trên tay lại sáng bừng, lần này ánh sáng không dữ dội mà ổn định như ngọn đuốc soi đường.
Khi bước vào trong, cả ba lập tức bị ngọn lửa bủa vây. Đó không phải lửa bình thường, mà là những cột hỏa diễm màu đen, tỏa ra hơi lạnh lạ lùng, khiến người ta rùng mình. Từ trong ngọn lửa, hàng ngàn bóng hình bắt đầu xuất hiện.
Dao Quang kinh hãi:
“Đây… là linh hồn những kẻ thất bại trước kia?”
Những bóng hình đó gào thét, đưa tay muốn kéo cả ba xuống vực sâu. Lạc Nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng, trong tai văng vẳng tiếng thì thầm:
“Bỏ cuộc đi… Ngươi không thể thoát… Ngươi sẽ chỉ khiến tất cả những người ngươi yêu thương phải chết…”
Hình ảnh cha mẹ cậu, ngôi làng đã bị thiêu rụi, từng gương mặt người dân xuất hiện trong ngọn lửa. Máu, khói, tiếng khóc… tất cả ùa về.
Lạc Nhiên ôm đầu, quỵ xuống:
“Không… không phải lỗi của ta… Ta đã cố hết sức…”
Dao Quang lập tức quỳ bên cạnh, siết chặt vai bạn mình:
“Ngươi không đơn độc! Dù là ai, dù thế nào, ta cũng ở đây cùng ngươi! Đừng để lửa này nuốt linh hồn ngươi!”
Thạch Vân cũng cất giọng, dù hơi thở nặng nhọc:
“Hãy nhớ, thử thách này không để giết ngươi, mà để ngươi hiểu rõ chính mình. Nếu ngươi buông xuôi, tất cả sẽ kết thúc.”
Ngọn lửa càng lúc càng cháy dữ dội, những bóng hình lao tới. Lạc Nhiên cắn chặt môi, máu trào ra, rồi hét lớn:
“Ta không trốn chạy nữa! Cho dù quá khứ có ám ảnh, cho dù số phận có tàn nhẫn, ta vẫn là ta! Sức mạnh này không phải để hủy diệt, mà để bảo vệ!”
Ấn đỏ trên tay phát nổ, ánh sáng đỏ biến thành ngọn lửa trắng tinh khiết. Ngọn lửa ấy lan ra, chạm đến đâu, bóng tối tan biến đến đó. Những linh hồn gào thét rồi hóa thành tro bụi, ngọn lửa đen cũng biến mất, chỉ còn lại một không gian rực sáng như bình minh.
Dao Quang choáng ngợp nhìn cảnh tượng trước mắt, thì thào:
“Ngươi… đã làm được.”
Thạch Vân mỉm cười, đôi mắt ẩn giấu sự xúc động sâu kín:
“Ngươi đã vượt qua Cánh Cửa Hỏa Ngục. Ngươi không chỉ chiến thắng ngọn lửa, mà còn chiến thắng chính nỗi sợ sâu thẳm trong lòng mình. Đây mới là ý nghĩa thật sự của Ấn đỏ.”
Lạc Nhiên đứng thẳng dậy, hơi thở dồn dập, nhưng ánh mắt sáng rực. Trong khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy một sức mạnh hoàn toàn mới đang chảy trong huyết quản, nhưng không còn hỗn loạn, không còn muốn nuốt chửng cậu nữa. Nó thuần phục, như ngọn lửa nghe theo ý chí chủ nhân.
Bỗng từ hư không, giọng nói mơ hồ vang lên lần nữa:
“Ngươi đã hoàn thành ba cánh cửa. Vận mệnh không còn trốn tránh ngươi. Nhưng hãy nhớ—cứu rỗi hay hủy diệt, tất cả vẫn nằm trong lựa chọn của chính ngươi.”
Ánh sáng vụt tắt. Cánh cửa khép lại, để lại ba người đứng giữa đại điện Điện Ngọc. Trên bệ đá đen, một mảnh tiên tri mới hiện ra, phát sáng rực rỡ.
Thạch Vân chậm rãi bước lên, đọc thành tiếng:
“Khi Ấn đỏ hòa hợp với linh hồn, kẻ mang nó sẽ trở thành chìa khóa mở ra kỷ nguyên mới. Nhưng kỷ nguyên ấy là ánh sáng hay bóng tối, còn tùy thuộc vào sự lựa chọn cuối cùng.”
Không gian chìm trong im lặng. Dao Quang và Thạch Vân cùng nhìn về phía Lạc Nhiên. Cậu đứng đó, trong lòng dâng lên một niềm quyết tâm chưa từng có.