Điện Ngọc chìm trong một khoảng tĩnh lặng nặng nề. Sau khi Cánh Cửa Hỏa Ngục khép lại, ba người đứng lặng nhìn mảnh tiên tri tỏa sáng trên bệ đá đen. Từng chữ khắc mờ ảo như đang thở, ánh sáng của nó lập lòe như muốn biến mất bất cứ lúc nào.
Thạch Vân chậm rãi đưa tay chạm vào mảnh đá, giọng ông vang lên, pha chút run rẩy:
“Đây là phần tiên tri cuối cùng… nhưng dường như nó vẫn còn thiếu một đoạn.”
Dao Quang tiến lại gần, cau mày:
“Thiếu? Ý ngươi là gì? Ta thấy rõ từng chữ kia.”
Thạch Vân nhắm mắt, khẽ lắc đầu:
“Không. Ngươi chỉ nhìn thấy những gì nó muốn cho thấy. Có những dòng chữ đã bị phong ấn, bị che giấu đi, vì chúng chứa đựng sự thật mà thế giới này chưa sẵn sàng đối mặt.”
Ánh mắt của Lạc Nhiên dán chặt vào mảnh đá. Trong khoảnh khắc, cậu cảm giác Ấn đỏ trên tay lại nhói lên, rồi những ký tự mơ hồ bắt đầu hiện ra thêm.
“Khi chìa khóa thức tỉnh, thiên địa sẽ rung chuyển.
Ánh sáng và bóng tối nhập làm một,
Một kỷ nguyên mới mở ra bằng máu và lửa.
Kẻ mang Ấn, nếu trái tim không kiên định,
Sẽ hóa thân thành Diệt Thế Chi Chủ.”
Cả ba người đều sững sờ. Không gian dường như lạnh hẳn đi, tiếng gió rít qua những vách đá như lời than khóc.
Dao Quang nghiến răng:
“Diệt Thế Chi Chủ? Chẳng lẽ tất cả những gì chúng ta trải qua, chỉ để biến Lạc Nhiên thành kẻ hủy diệt thế giới?”
Lạc Nhiên siết chặt nắm tay, hơi thở nặng nhọc. Trong đôi mắt cậu lóe lên sự giằng xé, giữa ánh sáng và bóng tối. Hình ảnh những linh hồn gào thét trong Cánh Cửa Hỏa Ngục vẫn còn in sâu, như một lời cảnh báo rằng tất cả có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Thạch Vân đặt tay lên vai Lạc Nhiên, ánh mắt sâu thẳm:
“Không ai sinh ra đã định sẵn vận mệnh. Tiên tri chỉ là một con đường. Con đường ấy dẫn đến đâu… phụ thuộc vào sự lựa chọn của ngươi. Nhưng hãy nhớ, càng gần tới chân lý, thì cám dỗ càng lớn. Bóng tối sẽ tìm mọi cách để nuốt chửng ngươi.”
Đúng lúc ấy, cả Điện Ngọc rung chuyển dữ dội. Vách tường nứt toác, những cột đá khổng lồ rơi xuống. Từ trong bóng tối, một luồng khí đen trào ra, dữ dội như sóng thần.
Một giọng cười trầm thấp vang vọng khắp đại điện:
“Cuối cùng… chìa khóa cũng đã lộ diện.”
Hắc Ảnh—kẻ luôn rình rập trong các tầng thử thách—xuất hiện. Thân hình hắn như hòa vào bóng đêm, đôi mắt đỏ rực như hai vết máu.
Dao Quang lập tức rút kiếm, ánh mắt căng thẳng:
“Ngươi là ai?!”
Hắc Ảnh cười khẽ, giọng vang vọng lạnh lẽo:
“Ta? Ta chính là phần còn lại của bóng tối mà các ngươi không thể tiêu diệt. Các ngươi có thể vượt qua ba Cánh Cửa, nhưng điều đó chỉ khiến Ấn đỏ hoàn toàn thức tỉnh. Và giờ, nó sẽ thuộc về ta.”
Ngọn khí đen cuồn cuộn lao tới, trực diện nhắm vào Lạc Nhiên. Ấn đỏ trên tay cậu phát sáng dữ dội, như đang giằng co giữa việc chống lại hay bị chiếm đoạt.
Lạc Nhiên hét lớn, chống trả:
“Không! Đây là sức mạnh của ta! Nó không thuộc về ngươi!”
Một luồng ánh sáng trắng bùng lên, chặn đứng khí đen. Nhưng áp lực khủng khiếp khiến cả ba người đều bị đánh văng ra xa.
Trong khoảnh khắc ấy, mảnh tiên tri trên bệ đá vỡ vụn, ánh sáng tan biến vào hư không.
Ba người loạng choạng đứng dậy. Thạch Vân gằn giọng:
“Tiên tri đã biến mất. Chúng ta chỉ còn một con đường: đối mặt với hắn.”
Hắc Ảnh khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đỏ rực ánh lên sự chế nhạo:
“Các ngươi nghĩ có thể chống lại bóng tối vĩnh hằng sao? Một khi kẻ mang Ấn mất đi ý chí, toàn bộ thế giới này sẽ chìm trong hắc ám.”
Trong lòng Lạc Nhiên, một cơn bão thực sự đang nổ tung. Tiên tri, sức mạnh, vận mệnh… tất cả đè nặng. Nhưng ngay giữa khoảnh khắc ấy, cậu nhớ lại ánh mắt kiên định của Dao Quang, lời nhắc nhở của Thạch Vân, và cả ngọn lửa trắng tinh khiết mà mình đã tạo ra.
Cậu siết chặt tay, đối diện trực tiếp với Hắc Ảnh:
“Cho dù ngươi là ai, cho dù bóng tối có lớn đến mức nào—ta sẽ không để nó nuốt chửng ta. Ta là Lạc Nhiên. Và ta sẽ chọn con đường của chính mình.”
Ánh sáng trắng lại bùng lên lần nữa, đối chọi với bóng tối.