Đại điện rung chuyển dữ dội, từng khối đá khổng lồ rơi xuống, bụi mù che kín cả bầu không gian. Ở trung tâm, ánh sáng trắng từ Ấn đỏ và bóng tối cuồn cuộn của Hắc Ảnh va chạm, tạo thành những đợt sóng xé toạc hư không.
Dao Quang chống kiếm đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh. Anh lướt đến trước mặt Lạc Nhiên, chắn ngang cậu:
“Ngươi không phải chiến đấu một mình. Kẻ địch này—để ta cùng ngươi đối mặt.”
Hắc Ảnh nhếch môi cười, giọng hắn vang vọng như đến từ vực sâu:
“Buồn cười. Các ngươi chỉ là những kẻ yếu ớt dựa vào chút niềm tin mong manh. Bóng tối của ta tồn tại từ trước khi ánh sáng xuất hiện, các ngươi không thể nào lay chuyển.”
Hắn vung tay. Từ khoảng không, hàng trăm sợi xích hắc ám tuôn ra, lao thẳng về phía ba người. Mỗi sợi xích đều mang sức mạnh nghiền nát linh hồn.
Thạch Vân lập tức kết ấn, đôi mắt lóe sáng. Từng ký tự cổ ngữ xuất hiện trong không gian, hóa thành tấm khiên ánh sáng chắn trước mặt cả nhóm. Nhưng ngay khi xích đập xuống, tấm khiên rung lên bần bật, từng vết nứt lan ra như mạng nhện.
“Không… sức mạnh này quá lớn…” – Thạch Vân nghiến răng, giọng ông nghẹn lại.
Dao Quang gầm lên, rút kiếm. Lần này, thay vì chém khí lực, anh cắm thẳng thanh kiếm vào nền đá, truyền toàn bộ ý chí vào đó. Thanh kiếm bừng sáng, tạo thành một vòng xoáy cuồng phong quét ngược xích đen. Những âm thanh chói tai vang lên, kim loại ma quái va chạm ánh sáng, tóe lửa.
“Ngươi nghĩ bóng tối là bất diệt?” – Dao Quang hét lớn – “Vậy thì ngươi sẽ thấy ý chí con người còn mạnh mẽ hơn cả vực sâu!”
Ngọn gió lốc đẩy lùi một phần xích, nhưng ngay lập tức, Hắc Ảnh lao tới. Cánh tay hắn biến thành lưỡi dao đen kịt, bổ xuống như tia chớp.
Khoảnh khắc ấy, Lạc Nhiên không né tránh. Cậu đưa tay trái lên, để Ấn đỏ hứng trọn đòn tấn công. Lưỡi dao chạm vào, ánh sáng trắng bùng lên dữ dội, khiến cả không gian run rẩy.
Hai nguồn sức mạnh va chạm, áp lực khủng khiếp ép Dao Quang và Thạch Vân ngã quỵ xuống. Máu từ khóe môi Lạc Nhiên trào ra, nhưng ánh mắt cậu rực sáng chưa từng có.
“Ngươi muốn nuốt chửng ta? Vậy ta sẽ cho ngươi thấy—ánh sáng mà ngươi chưa từng biết đến!”
Trong khoảnh khắc đó, ký ức của Lạc Nhiên hiện về. Cha mẹ cậu nở nụ cười hiền hậu. Ngôi làng nhỏ yên bình trong nắng sớm. Dao Quang với ánh mắt kiên định. Thạch Vân với sự dẫn dắt đầy tin tưởng. Tất cả hòa thành một ngọn lửa trong trái tim.
Ngọn lửa ấy bùng nổ. Ấn đỏ biến thành một vòng tròn ánh sáng trắng, bao trùm toàn thân Lạc Nhiên. Sức mạnh không còn cuồng loạn mà như hòa hợp, chan chứa.
Cậu tung nắm đấm về phía Hắc Ảnh. Không phải một chiêu thức huyền ảo, chỉ là cú đấm giản đơn, nhưng chứa đựng toàn bộ ý chí sống còn.
Ánh sáng trắng xé toạc bóng tối. Hắc Ảnh gầm rú, thân hình hắn bị đẩy lùi, làn khói đen bốc lên dữ dội.
Dao Quang và Thạch Vân nhìn cảnh tượng ấy, ánh mắt bừng lên hy vọng. Nhưng Hắc Ảnh không biến mất. Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ càng rực rỡ hơn, giọng cười vang vọng lạnh thấu xương:
“Thú vị… Thật thú vị. Ánh sáng này đúng là có thể làm ta đau đớn. Nhưng ngươi nghĩ chỉ một chút ý chí nhỏ bé đã có thể tiêu diệt bóng tối vĩnh hằng sao? Ta sẽ còn quay lại. Và khi ngươi dao động, khi ngươi nghi ngờ chính mình—ta sẽ chiếm lấy tất cả.”
Hắn tan biến thành khói, hòa vào không gian, để lại bầu không khí nặng nề và rợn ngợp.
Cả ba ngã quỵ xuống nền đá. Hơi thở của họ dồn dập, mồ hôi thấm đẫm áo. Nhưng trong mắt Lạc Nhiên, ánh sáng vẫn còn rực rỡ.
Thạch Vân khàn giọng:
“Ngươi đã… đẩy lùi hắn. Nhưng trận chiến này chỉ mới bắt đầu. Hắc Ảnh không phải một kẻ thù bình thường… hắn chính là hiện thân của phần tiên tri bị che giấu.”
Dao Quang đặt tay lên vai Lạc Nhiên, gật đầu chắc nịch:
“Cho dù phía trước có là vực sâu, ta vẫn cùng ngươi bước tiếp.”
Lạc Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng bừng. Trong lòng cậu, một lời thề mới hình thành: Dù bóng tối có trở lại, ta sẽ không bao giờ khuất phục.