ký ức lửa và bóng tối

Chương 16: Bí Mật Của Ấn Đỏ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi Hắc Ảnh tan biến, bầu không khí trong đại điện lắng lại, nhưng không hề mang đến sự yên bình. Những vết nứt vẫn loang lổ trên nền đá, vết cháy đen sạm chứng minh sức mạnh kinh hoàng vừa bùng nổ.

Lạc Nhiên ngồi dựa vào tường, hơi thở nặng nhọc. Ấn đỏ trên tay cậu tỏa ánh sáng yếu ớt, nhưng lần này ánh sáng ấy dịu dàng, như ngọn lửa nhỏ đang chờ được bồi đắp.

Dao Quang ngồi bên cạnh, lau vệt máu nơi khóe môi, ánh mắt đầy lo âu:
“Ngươi có ổn không? Khi Hắc Ảnh biến mất, ta thấy ngươi như muốn ngã gục.”

Lạc Nhiên khẽ gật, giọng trầm khàn:
“Ta không sao… nhưng ta cảm nhận rõ ràng, hắn chưa hề biến mất. Hắn như một phần nào đó gắn liền với ta. Mỗi lần ta dao động, hắn lại mạnh lên.”

Thạch Vân bước đến, đặt tay lên vai cậu, ánh mắt trầm ngâm.
“Đúng vậy. Hắc Ảnh không phải kẻ thù đến từ bên ngoài. Hắn là bóng tối được sinh ra từ chính Ấn đỏ… và cả trái tim ngươi.”


Cả hai nhìn ông kinh ngạc. Dao Quang cau mày:
“Ý ngươi là sao? Hắn… là một phần của Lạc Nhiên?”

Thạch Vân gật đầu, giọng nghiêm trọng:
“Ấn đỏ vốn không phải một bảo vật bình thường. Nó là kết tinh của hai sức mạnh đối nghịch: ánh sáng cứu rỗi và bóng tối hủy diệt. Khi được truyền cho một người, cả hai mặt đều nảy sinh trong linh hồn họ. Nếu tâm trí vững vàng, ánh sáng sẽ dẫn dắt. Nhưng nếu dao động, bóng tối sẽ lớn mạnh, biến thành hình thái riêng biệt—chính là Hắc Ảnh.”

Lạc Nhiên siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe lên sự giằng xé:
“Nghĩa là… nếu ta thất bại, Hắc Ảnh sẽ hoàn toàn chiếm lấy thân xác và ý chí của ta?”

Thạch Vân thở dài:
“Không chỉ thế. Một khi hắn chiếm lĩnh, Ấn đỏ sẽ trở thành ngọn lửa hủy diệt toàn cõi nhân gian. Sự tồn vong của thế giới này gắn liền với lựa chọn và sức mạnh nội tâm của ngươi.”


Không gian lặng đi. Chỉ còn tiếng thở dồn dập của cả ba người.

Dao Quang đập mạnh tay xuống nền đá, ánh mắt bùng cháy:
“Vậy thì càng không thể để hắn thắng! Lạc Nhiên, ngươi phải kiên định. Cho dù bóng tối có bủa vây, ngươi vẫn còn ta, vẫn còn tất cả chúng ta ở đây. Ngươi không một mình!”

Những lời ấy như mũi kiếm xuyên qua màn đêm trong lòng. Lạc Nhiên ngẩng lên, ánh mắt kiên định hơn trước:
“Phải. Ta sẽ không để hắn chiếm lấy ta. Ấn đỏ không sinh ra để hủy diệt. Nó sẽ trở thành ngọn đuốc dẫn đường.”


Ngay khoảnh khắc ấy, nền đại điện rung lên lần nữa. Ở trung tâm, từ bệ đá đen bỗng trồi lên một phiến bia cổ. Trên đó khắc đầy ký tự huyền bí, ánh sáng đỏ nhạt tỏa ra như mạch máu đang chảy.

Thạch Vân tiến đến gần, đọc chậm rãi:
“Người mang Ấn đỏ chỉ thật sự trưởng thành khi biết gắn kết ánh sáng và bóng tối thành một. Không diệt trừ, không phủ nhận—chỉ có hòa hợp mới mở ra cánh cửa cuối cùng.”

Ông sững lại, ánh mắt thoáng vẻ kinh ngạc:
“Không phải tiêu diệt Hắc Ảnh… mà là chấp nhận hắn.”

Dao Quang tròn mắt:
“Ngươi nói cái gì? Sau tất cả những gì hắn đã làm, sao có thể chấp nhận được?”

Lạc Nhiên siết chặt bàn tay trái, cảm nhận Ấn đỏ rung lên theo từng nhịp tim. Trong lòng cậu dấy lên cơn sóng mâu thuẫn dữ dội.

Chấp nhận Hắc Ảnh? Chấp nhận chính bóng tối trong mình?

Nếu làm vậy, liệu cậu có còn là mình nữa không?


Cả ba lặng im, chỉ có ngọn lửa mờ ảo từ phiến bia chiếu sáng. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở, báo hiệu con đường phía trước sẽ còn nguy hiểm hơn tất thảy những thử thách đã trải qua.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×