Bầu trời ngoài đại điện đã chuyển sang màu xám tro, gió lạnh rít từng cơn như điềm báo dữ. Sau khi rời khỏi nơi đó, Lạc Nhiên, Dao Quang và Thạch Vân đứng trước một ngã rẽ: tiếp tục tìm cách đối mặt với Hắc Ảnh, hay dấn bước vào hành trình giải mã phiến bia cổ.
Thạch Vân trầm giọng:
“Phiến bia nói rõ, chìa khóa để dung hợp ánh sáng và bóng tối chỉ nằm ở Cấm Vực Huyền Thạch. Đó là vùng đất đã bị niêm phong hàng trăm năm. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác.”
Dao Quang cau mày:
“Ta từng nghe nói nơi đó bị nguyền rủa. Không kẻ nào đặt chân đến mà còn sống sót trở về.”
Lạc Nhiên nhìn xuống bàn tay, nơi Ấn đỏ tỏa ánh sáng mờ nhạt. Cậu siết chặt nắm đấm, đáp gọn:
“Chúng ta phải đi.”
Cả ba vượt qua nhiều ngày đường, tiến sâu vào vùng núi u ám. Càng đi, bầu không khí càng ngột ngạt. Rừng cây khô héo, đất đá nứt nẻ, thậm chí không có lấy tiếng chim hót hay tiếng thú chạy.
Khi chạm tới ranh giới vùng đất cấm, trước mắt họ hiện ra một bức tường đá khổng lồ, cao sừng sững như chắn ngang cả bầu trời. Trên đó khắc hàng ngàn ký tự đỏ rực, phát sáng nhấp nháy như nhịp tim sống.
Dao Quang rút kiếm, cảnh giác:
“Ta không thích nơi này chút nào. Nó… như đang nhìn chằm chằm vào ta.”
Thạch Vân tiến lại, đặt tay lên một ký tự. Ánh sáng trên bức tường bỗng bùng lên, vang vọng giọng nói lạnh lẽo:
“Chỉ kẻ mang Ấn đỏ mới được bước qua. Những kẻ khác—hoặc chết, hoặc quay về.”
Dao Quang lập tức bước lên:
“Nếu thế, ta sẽ đi cùng hắn, cho dù phải chết!”
Nhưng bàn tay Lạc Nhiên đặt lên vai y, ánh mắt kiên định:
“Không. Ngươi phải sống. Nếu ta thất bại, ít nhất sẽ còn ngươi để ngăn cản Hắc Ảnh.”
Dao Quang siết chặt nắm tay, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, lùi lại.
Thạch Vân nhìn thẳng vào Lạc Nhiên, giọng trầm tĩnh nhưng không giấu nổi lo âu:
“Đi đi, nhưng nhớ kỹ—bóng tối không thể bị diệt trừ, chỉ có thể kiểm soát. Ngươi là người duy nhất có thể làm điều đó.”
Lạc Nhiên đặt bàn tay mang Ấn đỏ lên bức tường. Ngay lập tức, những ký tự đỏ sáng rực, xoáy lại thành một cánh cổng khổng lồ. Gió lạnh tràn ra, mang theo mùi máu tanh và tiếng gào thét vẳng từ nơi vô định.
Không quay đầu lại, cậu bước vào. Cánh cổng từ từ khép lại sau lưng, cắt đứt ánh sáng bên ngoài, để lại Dao Quang và Thạch Vân trong bóng tối.
Lạc Nhiên thấy mình đứng giữa một vùng hoang mạc đá đỏ mênh mông. Trên trời, mặt trăng đẫm máu treo lơ lửng, chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Mặt đất rung chuyển, từ những khe nứt, bóng đen bắt đầu trồi lên, từng hình dạng méo mó, vô diện, lao về phía cậu.
Ấn đỏ trên tay phát sáng mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như đáp lại.
Trong khoảnh khắc ấy, một giọng nói quen thuộc vang vọng trong đầu:
“Ngươi đã đến nơi của ta rồi… Lạc Nhiên. Từ giờ, chúng ta sẽ không còn tách biệt nữa.”
Đó chính là Hắc Ảnh.