ký ức lửa và bóng tối

Chương 3: Người Lạ Bên Đống Lửa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bóng đêm trùm kín khu rừng, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích và tiếng lá khô xào xạc dưới gió. Sau khi ma thú bỏ chạy, Lạc Nhiên vẫn đứng bất động hồi lâu, ngực phập phồng dữ dội. Đôi tay cậu run rẩy, vẫn còn vương lại hơi nóng kỳ lạ.

“Ta… đã làm gì thế này?” – cậu thì thầm, ánh mắt dán vào bàn tay khét mùi khói. Viên ngọc đỏ trong bọc vải đã lặng yên trở lại, không còn ánh sáng rực cháy, chỉ như một viên đá bình thường.

Nỗi sợ hãi và hoang mang khiến đôi chân Lạc Nhiên mềm nhũn. Cậu ngồi phịch xuống đất, toàn thân mệt lả. Mí mắt nặng trĩu, cậu dần thiếp đi mà chẳng hay biết.

...

Khi tỉnh lại, Lạc Nhiên thấy mình nằm gần một đống lửa đang cháy rực. Những thanh củi nổ lách tách, ánh sáng hắt lên gương mặt một người lạ ngồi đối diện. Đó là một thanh niên khoảng hai mươi, dáng người rắn rỏi, áo khoác da thú phủ kín vai. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta đang nhìn cậu chăm chú.

“Cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Giọng người lạ trầm ấm, dường như không hề xa lạ, nhưng cũng chẳng thân quen.

Lạc Nhiên bật dậy, ôm chặt lấy bọc vải. “Ngươi… là ai? Sao ta lại ở đây?”

Người lạ khẽ cười, đôi môi nhếch nhẹ. “Nếu ta không lôi ngươi về, giờ chắc xác ngươi đã nằm trong bụng ma thú rồi.” Anh ta ném thêm cành củi vào đống lửa, ánh sáng bùng lên. “Ngươi không cần sợ. Nếu ta muốn hại ngươi, đã không mất công cứu.”

Lạc Nhiên nhìn quanh. Quả thật, cậu đang ở một khoảng đất nhỏ trong rừng, nơi được che chắn bởi vách đá và bụi rậm. Đống lửa ở giữa tỏa hơi ấm xua tan cái lạnh. Cạnh đó, có một túi vải và một thanh kiếm cắm xuống đất.

“Ngươi… đã thấy ta dùng lửa?” – Lạc Nhiên lắp bắp, lo sợ sự thật bị phát hiện.

Người lạ không trả lời ngay. Anh ta nhìn thẳng vào mắt cậu, như muốn đọc thấu tâm can. Rồi khẽ gật đầu: “Ta thấy. Và ngươi cũng biết, đó không phải là thứ mà một đứa trẻ bình thường có thể làm được.”

Trái tim Lạc Nhiên như thắt lại. Cậu lùi về sau, bàn tay nắm chặt viên ngọc trong bọc vải. “Ngươi định làm gì ta? Báo cho lính truy sát?”

Người lạ khẽ bật cười, tiếng cười không hề có ác ý mà pha chút chua chát. “Nếu ta muốn báo, họ đã ở đây từ lâu. Nhưng ngươi yên tâm, ta chẳng đứng về phía triều đình.” Anh ta đưa mắt nhìn về phía rừng sâu. “Ngươi không biết sao? Cả vương quốc này đang săn lùng ngươi. Tất cả chỉ vì ngươi mang trong mình dòng máu bị nguyền rủa.”

“Dòng… máu bị nguyền rủa?” – Lạc Nhiên sững người, nhắc lại từng chữ.

Người lạ im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: “Ngươi là hậu duệ cuối cùng của Tộc Lửa. Ngọn lửa mà ngươi vừa phóng ra, chính là minh chứng rõ ràng nhất. Đã đến lúc ngươi phải biết sự thật.”

Lạc Nhiên trừng mắt. “Ngươi… ngươi biết gì về ta? Bà ngoại ta chưa từng nói ta thuộc về cái tộc nào cả!”

Ánh mắt người lạ trở nên sâu thẳm hơn. “Có những sự thật người lớn giữ kín, không phải vì muốn lừa ngươi, mà vì muốn bảo vệ ngươi. Ngươi càng sớm chấp nhận, càng có cơ hội sống sót.”

Không khí quanh đống lửa trở nên nặng nề. Lạc Nhiên ôm chặt bọc vải, trái tim đập loạn. Lời nói của người lạ như sấm sét nổ tung trong đầu cậu. Tộc Lửa… hậu duệ cuối cùng… tất cả như một cánh cửa bí ẩn vừa hé mở, nhưng sau cánh cửa ấy là vực thẳm đen tối không đáy.

Người lạ đứng dậy, phủi bụi trên áo. “Tên ta là Hạo Trần. Từ giờ, nếu ngươi muốn sống, hãy đi cùng ta. Ta sẽ dạy ngươi cách kiểm soát ngọn lửa trong máu ngươi. Còn nếu ngươi từ chối… thì hãy chuẩn bị tinh thần, bởi đêm mai sẽ có thêm nhiều kẻ tới giết ngươi.”

Đống lửa bùng lên dữ dội, chiếu sáng gương mặt lạnh lùng nhưng đầy quyết tâm của Hạo Trần. Lạc Nhiên ngồi lặng im, tâm trí rối loạn. Cậu không biết có nên tin người đàn ông bí ẩn này không, nhưng trong ánh mắt anh ta, có điều gì đó khiến cậu không thể quay lưng.

Đêm ấy, bên đống lửa chập chờn, số phận của Lạc Nhiên đã bước sang một ngã rẽ mới.

— Hết Chương 3 —


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×