ký ức lửa và bóng tối

Chương 5: Truy Bắt Trong Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau biến cố Dấu Ấn bùng phát, cả đoàn người quyết định rời khỏi khu rừng ngay trong đêm. Thạch Vân nói rằng khi dấu ấn xuất hiện, những kẻ săn đuổi chắc chắn đã cảm nhận được, và sẽ kéo đến bất cứ lúc nào. Lạc Nhiên, dù còn yếu ớt, vẫn phải đứng dậy bước đi cùng mọi người. Trong lòng cậu, một nỗi lo lắng ngùn ngụt như ngọn lửa âm ỉ: Liệu ta có đang kéo cả nhóm vào chỗ chết?

Trăng treo lơ lửng giữa bầu trời, ánh sáng bạc chiếu xuống con đường mòn lầy lội. Tiếng côn trùng rả rích xen lẫn tiếng bước chân vội vã. Dao Quang đi cạnh Lạc Nhiên, thỉnh thoảng nhìn sang cậu, ánh mắt chứa đựng sự lo lắng xen lẫn quyết tâm. “Đừng gục ngã,” nàng khẽ thì thầm, “chúng ta phải ra khỏi khu rừng trước khi trời sáng.”

Nhưng dường như định mệnh không cho họ được an yên. Tiếng kèn rít lên từ xa, âm thanh rùng rợn như báo hiệu cho một cuộc truy sát. Bầy quạ đen đồng loạt bay vụt khỏi cành cây, khiến cả nhóm khựng lại. Từ trong bóng tối, những ánh mắt đỏ rực lóe lên.

“Chúng đã đến!” một người trong nhóm thét lên.

Hơn chục kỵ sĩ áo đen xuất hiện, ngựa của họ như những bóng ma phun khói đen từ mõm. Dẫn đầu là một gã mặt nạ bạc, trên tay cầm ngọn giáo dài nhuốm máu khô. Hắn cất tiếng cười khàn đục:

“Cuối cùng thì ta cũng tìm thấy ngươi, đứa trẻ mang Dấu Ấn Máu Đỏ.”

Không cần thêm mệnh lệnh, kỵ sĩ đồng loạt xông tới. Ánh thép loáng sáng trong đêm, tiếng vó ngựa dồn dập rung chuyển cả mặt đất. Nhóm của Thạch Vân lập tức triển khai đội hình phòng ngự. Vòng sáng hộ mệnh được dựng lên, nhưng dưới sức công phá dữ dội, nó rung lắc như tấm gương sắp vỡ.

Lạc Nhiên run lên, máu trong người như sôi sục. Vết ấn đỏ lại nhói đau, thôi thúc cậu giải phóng sức mạnh. Nhưng cậu sợ—sợ mất kiểm soát, sợ biến thành quái vật. Trong lúc cậu còn lưỡng lự, một mũi tên xé gió bay thẳng về phía Dao Quang. Không kịp nghĩ ngợi, Lạc Nhiên lao tới, chắn ngang.

Mũi tên xuyên vào vai cậu. Đau đớn khiến mắt cậu tối sầm, nhưng đồng thời, Dấu Ấn bùng phát lần nữa. Lửa đỏ bùng ra, thổi bay kẻ tấn công gần nhất. Ngọn lửa ấy không chỉ thiêu rụi áo giáp sắt, mà còn để lại vết cháy loang lổ trên mặt đất.

“Ngươi… đúng là nó rồi!” gã mặt nạ bạc gầm lên. Hắn thúc ngựa, lao thẳng vào Lạc Nhiên.

Dao Quang hét lớn: “Không! Ngươi chưa kiểm soát được!”

Nhưng đã quá muộn. Ngọn giáo bạc chém xuống, và Lạc Nhiên trong cơn đau đớn bản năng đã đưa tay lên đỡ. Một tấm khiên lửa xuất hiện, chặn đứng mũi giáo. Lửa bùng lên dữ dội, đẩy lùi cả con ngựa đen khổng lồ.

Cả chiến trường im phăng phắc trong khoảnh khắc. Ánh mắt mọi người dồn hết vào cậu. Lạc Nhiên thở dốc, toàn thân run bần bật, nhưng trong đôi mắt lóe lên thứ ánh sáng mới: ánh sáng của sự sống còn.

“Ta sẽ không bỏ chạy nữa.” Giọng cậu vang vọng trong đêm. “Nếu đây là sức mạnh của ta… thì ta sẽ dùng nó để bảo vệ!”

Gã mặt nạ bạc bật cười khinh miệt. “Bảo vệ ư? Ngươi chỉ là kẻ sẽ hủy diệt tất cả. Ta sẽ chứng minh điều đó!”

Cuộc chiến khốc liệt bùng nổ. Máu, lửa, và bóng tối hòa quyện thành một cơn ác mộng. Tiếng thép chạm thép, tiếng kêu la, tiếng ngựa hí vang vọng khắp khu rừng. Và trong khung cảnh hỗn loạn ấy, Lạc Nhiên dần cảm thấy… ngọn lửa bên trong mình không còn chỉ là sự đau đớn. Nó trở thành vũ khí. Nó là phần của cậu.

Nhưng cũng chính khoảnh khắc ấy, một giọng nói xa lạ vang lên trong đầu cậu—trầm thấp, u ám:

“Ta cho ngươi sức mạnh… đổi lại, ngươi sẽ thuộc về ta.”

Lạc Nhiên sững người. Trận chiến ngoài kia vẫn tiếp diễn, nhưng trong tâm trí cậu, một cánh cửa tối tăm vừa khẽ mở…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×