Ánh sáng cuối cùng của ngọn lửa tàn lụi dần, để lại trong không gian mùi khét lẹt của máu và tro bụi. Đêm đen phủ xuống, gió lạnh quét qua khu rừng như tiếng rên siết của những linh hồn đã ngã xuống.
Lạc Nhiên được Dao Quang dìu đi, thân thể mệt mỏi, đầu óc quay cuồng bởi vô số câu hỏi chưa lời giải. Thạch Vân dẫn đường, bước chân nặng nề nhưng vẫn kiên quyết. Ông biết, chỉ còn một con đường duy nhất: phải đến được Động Huyết Nguyệt trước khi kẻ thù lần nữa đuổi kịp.
Cả nhóm men theo lối mòn xuyên rừng. Ánh trăng khi mờ khi tỏ xuyên qua tán cây già, soi xuống những tảng đá phủ rêu xanh và những gốc cây quái dị tựa như những sinh vật canh giữ lối đi. Tiếng thú dữ vọng xa, càng làm bầu không khí thêm căng thẳng.
“Thành Trì Hắc Ám…” Thạch Vân khẽ thốt lên, khi trước mắt họ hiện ra bóng dáng một pháo đài đổ nát, cao vút và u ám, ẩn mình sau màn sương đặc quánh.
Dao Quang nhíu mày: “Ngươi định dẫn chúng ta đi qua đó sao? Ta nghe nói nơi này bị nguyền rủa. Những kẻ từng trú ngụ ở đây đều chết thảm.”
Thạch Vân lặng im, chỉ gật đầu. “Không còn cách nào khác. Muốn đến Động Huyết Nguyệt, phải băng qua thành trì này. Hơn nữa…” Ông ngừng lại, ánh mắt nghiêm trọng. “Bí mật của tiên tri cũng từng được lưu giữ tại đây.”
Lạc Nhiên ngẩng nhìn tường thành loang lổ vết máu cũ. Trái tim cậu đập mạnh. Từng tiếng vọng mơ hồ lại vang trong đầu: “Người mang Ấn đỏ… sẽ quay về nơi bóng tối khởi đầu…”
Bước qua cánh cổng sắt gỉ sét, cả nhóm lập tức cảm nhận cái lạnh buốt thấu xương. Không gian bên trong tối tăm đến mức ánh đuốc cũng chỉ chiếu sáng được vài bước chân. Những bức tượng chiến binh nứt vỡ đứng lặng lẽ dọc hành lang, đôi mắt rỗng tuếch như dõi theo từng cử động của họ.
Đột nhiên, một luồng gió rít qua, cánh cửa phía sau tự động đóng sập lại, phát ra tiếng vang dội khiến cả nhóm giật mình. Lạc Nhiên cảm thấy làn da nổi gai ốc.
“Có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta,” Dao Quang thì thầm, tay nắm chặt chuôi kiếm.
Quả nhiên, chỉ trong khoảnh khắc, từ bóng tối vang lên những tiếng cười quái dị. Hàng chục bóng đen trườn ra từ các khe nứt của tường thành – những kẻ mặc giáp rách nát, đôi mắt xanh lục phát sáng. Chúng chính là hồn binh, linh hồn binh sĩ đã chết nhưng bị nguyền rủa, mãi mãi kẹt lại trong thành trì này.
“Giữ chặt đội hình!” Thạch Vân hô lớn, thanh kiếm trong tay lóe sáng chém bay một