Sương mù vẫn bao trùm khắp Thành Trì Hắc Ám. Những bức tường đá loang lổ, vết nứt ngoằn ngoèo như những vết sẹo cũ kỹ của một sinh vật đã chết nhưng vẫn vương vất oán hận. Sau khi tiêu diệt lũ hồn binh, cả nhóm ngồi nghỉ lại bên một hành lang dài, nơi ánh sáng từ Ấn đỏ của Lạc Nhiên vẫn còn le lói, xua tan phần nào hơi lạnh đang bủa vây.
Dao Quang cau mày, giọng căng thẳng:
“Không thể ở đây lâu. Lũ hồn binh bị thiêu rụi, nhưng có thể còn nhiều thứ khác đang chực chờ.”
Thạch Vân gật đầu. “Phải đến đại điện trung tâm, nơi cất giữ những bí mật cuối cùng. Ta tin đó cũng là đường ra khỏi thành trì này.”
Trong lúc chuẩn bị rời đi, bỗng vang lên một tiếng động lạ từ phía sau bức tường đổ nát. Cả nhóm lập tức thủ thế. Dao Quang rút kiếm, Lạc Nhiên siết chặt tay, ngọn lửa trong lòng bàn tay bùng lên.
Một bóng người loạng choạng bước ra, toàn thân đầy vết thương, áo giáp rách nát và đôi mắt ánh lên sự mệt mỏi xen lẫn cảnh giác. Hắn là một thanh niên chừng hai mươi, gương mặt sắc sảo nhưng khắc khổ, mái tóc dài phủ đầy bụi đất.
“Đừng… đừng tấn công!” – hắn giơ tay, giọng khàn khàn. – “Ta… không phải kẻ thù.”
Dao Quang lập tức nghi ngờ, kiếm đã kề sát cổ hắn. “Ngươi là ai? Sao lại ở nơi chết chóc này?”
Người thanh niên ho sặc sụa, rồi đáp:
“Ta tên là Dạ Hành… từng là lính canh cho vùng biên giới phía Bắc. Trong một trận chiến, ta và đồng đội bị cuốn vào vòng vây của kẻ địch. Khi bỏ chạy, ta lạc vào thành trì này. Những ngày qua, ta phải ẩn nấp, chống chọi với lũ hồn binh để sống sót.”
Thạch Vân nhìn sâu vào mắt hắn, dường như đang dò xét sự thật. Ông lẩm bẩm:
“Dạ Hành… cái tên này, ta đã nghe ở đâu đó rồi…”
Lạc Nhiên cảm nhận một điều gì đó rất lạ. Ngay khi ánh mắt cậu chạm vào Dạ Hành, Ấn đỏ trên tay cậu khẽ nóng lên. Không mạnh mẽ như khi gặp hồn binh, nhưng là một sự cảnh báo mơ hồ, khiến cậu bất giác cảnh giác.
Dao Quang vẫn không buông kiếm. “Có thể ngươi chỉ giả vờ. Có thể ngươi là một trong những kẻ bị nguyền rủa.”
Dạ Hành nghiến răng, ánh mắt kiên định:
“Nếu ta là kẻ bị nguyền rủa, các ngươi đã chết từ lâu. Ta chỉ muốn thoát khỏi nơi này. Nếu cần, ta sẽ thề trước lửa thiêng để chứng minh.”
Ngay khoảnh khắc đó, Ấn đỏ trên tay Lạc Nhiên phát sáng rực rỡ, tỏa thành một vòng sáng bao phủ cả nhóm lẫn Dạ Hành. Bất ngờ, thay vì chống lại, Dạ Hành quỳ rạp xuống đất, thân thể run rẩy như đang chịu sức ép vô hình. Trên ngực hắn, một dấu ấn mờ hiện ra – hình mặt trăng khuyết màu bạc.
Thạch Vân thốt lên:
“Đó… là Dấu Ấn Bạc! Biểu tượng của Người Canh Giữ. Truyền thuyết nói rằng: Kẻ mang Dấu Ấn Bạc sẽ đi cùng Người mang Ấn Đỏ, hoặc bảo vệ, hoặc phản bội, để dẫn đến kết cục cuối cùng.”
Không khí như đông cứng lại. Lạc Nhiên nhìn Dạ Hành, trái tim rối bời. Đây là định mệnh hay cái bẫy được sắp đặt từ trước?
Dao Quang gằn giọng: “Vậy là sao? Đồng minh hay kẻ phản bội?”
Dạ Hành ngẩng lên, ánh mắt rực lửa:
“Ta không biết tương lai sẽ ra sao. Nhưng ta biết một điều – nếu muốn thoát khỏi Thành Trì Hắc Ám, các ngươi sẽ cần ta.”
Thạch Vân suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu. “Được, từ nay ngươi sẽ đi cùng chúng ta. Nhưng hãy nhớ: nếu phản bội, ngọn lửa ấy sẽ thiêu rụi ngươi trước tiên.”
Lạc Nhiên siết chặt nắm tay. Trong lòng cậu, một nỗi bất an trào dâng, nhưng cũng là hy vọng. Có lẽ, trong hành trình sắp tới, chính Dạ Hành sẽ là chìa khóa mở ra một sự thật lớn hơn…
Và như vậy, nhóm bốn người bước tiếp vào sâu trong Thành Trì Hắc Ám, không biết rằng, trong bóng tối, có những đôi mắt khác vẫn đang dõi theo họ, chờ khoảnh khắc thích hợp để tung đòn kết liễu.
— Hết Chương 8 —