ký ức máu

Chương 4: THẾ GIỚI GIẢ LẬP


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng máy đo nhịp tim vang đều đều trong không gian trắng toát.

“Bíp… bíp… bíp…”

Lâm Kha mở mắt. Ánh sáng rọi thẳng khiến cô phải nheo lại. Trần nhà trắng tinh, mùi cồn sát khuẩn nồng nặc. Một bóng người lờ mờ đứng cạnh giường, giọng nói nhẹ nhàng:

– “Chào buổi sáng, tiến sĩ Lệ Khanh.”

Cô giật bắn.

– “Cô vừa gọi tôi là gì?”

Người phụ nữ mặc blouse trắng mỉm cười, ghi chép vào bảng.

– “Tiến sĩ Lệ Khanh, hôm nay trí nhớ của cô thế nào? Có còn gặp ảo giác không?”

Kha bật người dậy, nhìn quanh. Phòng bệnh rộng, sạch sẽ, mọi thứ trắng đến chói mắt. Không có cửa sổ, chỉ một cánh cửa thép duy nhất.

Trên bàn cạnh giường là tấm thẻ tên:

LỆ KHANH – GIÁM ĐỐC DỰ ÁN LIỆU PHÁP TRẮNG.

Tim cô đập loạn.

– “Không… tôi là Lâm Kha. Tôi—”

– “Xin tiến sĩ đừng kích động.” – cô y tá nhẹ nhàng – “Liệu trình đồng hóa mới vừa kết thúc, cô cần nghỉ ngơi.”

Rồi người đó rời đi, để lại Kha một mình trong căn phòng lạnh ngắt.

Cô ngồi lặng hàng giờ, đầu trống rỗng. Cô nhớ mình đã bị hút vào gương… rồi sau đó là gì? Chỉ có tiếng nước nhỏ giọt và nhịp tim đập vang lên trong đầu.

Cô nhìn lại gương mặt phản chiếu trong mặt thép mờ của giường bệnh.

Mái tóc, ánh mắt, tất cả vẫn là cô – nhưng thần sắc, ánh nhìn, từng cử chỉ... đều khác.

Một cảm giác quen thuộc nhưng sai lệch.

“Có khi nào,” cô nghĩ, “mình đã chết… và đây chỉ là mô phỏng của ký ức?”

Cánh cửa thép bật mở. Một người đàn ông trung niên bước vào, mang theo tập hồ sơ dày.

– “Chào mừng trở lại, tiến sĩ.”

– “Ông là ai?”

– “An Duy. Cô quên rồi sao? Tôi là đồng sự của cô trong Dự án Trắng.”

Ông ta ngồi xuống ghế, mắt quan sát kỹ từng cử động của cô.

– “Cô đã bất tỉnh bảy mươi hai giờ sau vụ nổ ở tầng hầm. May mắn là ký ức được sao lưu vẫn ổn định.”

Kha cố giữ giọng bình tĩnh:

– “Ông nói… vụ nổ?”

– “Vâng. Cô nhớ chứ? Chủ thể thử nghiệm 09 phản kháng, giết hại đồng đội. Cô bị thương nặng khi cố ngăn nó, nhưng chúng tôi đã sao chép ký ức của cô sang bản thể dự phòng.”

Cô tròn mắt:

– “Tôi là… bản sao?”

An Duy gật đầu chậm rãi, như thể đó là điều hiển nhiên.

– “Không khác gì gốc. Cô là kết quả hoàn hảo của chính mình.”

Kha lùi dần, cảm giác nghẹt thở.

– “Nếu tôi chỉ là bản sao… vậy bản gốc đâu?”

Ông ta nhìn cô, ánh mắt thoáng hiện nét thương hại.

– “Bản gốc chết rồi. Trong ngọn lửa mười hai năm trước.”

Kha được đưa dạo quanh khu nghiên cứu để “ôn lại trí nhớ”.

Dãy hành lang sáng trắng kéo dài như vô tận, các phòng đều gắn biển “Thí nghiệm 1A”, “Ghi nhận phản xạ 2B”, “Bộ phận não nhân tạo”…

Mọi người đi ngang đều cúi chào: “Chào tiến sĩ Lệ Khanh.”

Mỗi lần nghe, cô thấy đầu nhức buốt như kim đâm.

Một tiếng thì thầm len lỏi trong đầu, giọng của cô bé áo trắng:

“Chị đừng tin họ. Đây không phải thật.”

Cô siết chặt tay.

– “Câm đi…”

Giọng trong đầu cười khúc khích:

“Nếu thế giới này thật, tại sao chị không thấy cửa sổ nào? Tại sao chị không nhớ mình đến đây bằng cách nào?”

Cô dừng bước. Quanh cô, không gian yên lặng đến vô lý – không tiếng thở, không tiếng chân, chỉ có ánh đèn huỳnh quang đều đều như bị lập trình.

Đêm.

Cô không ngủ được. Mọi máy móc trong phòng đồng loạt phát tiếng tạch nhẹ. Đèn vụt tắt.

Trong bóng tối, một màn hình treo tường bật sáng, hiển thị dòng chữ:

“Chủ thể 09 – đồng hóa hoàn tất. Kích hoạt chu trình đánh giá.”

Mặt kính bên cạnh phát ra tiếng lạch cạch.

Từ trong đó, một hình bóng dần hiện ra – cô bé áo trắng, mắt đỏ, cười lặng lẽ.

“Chị đã thấy chưa? Họ không sao chép chị. Họ giam chị.”

Kha gào lên:

– “Không! Ta là người thật!”

“Vậy chị nhớ gì về tuổi thơ không?”

– “Tôi…”

Kha cố nhớ.

Biển? Bầu trời? Tiếng chim? Không có gì. Tất cả đều trống rỗng. Những ký ức cô nghĩ là thật chỉ như những đoạn phim bị chỉnh sửa.

“Đây là thế giới ký ức, chị ạ. Họ đang kiểm tra xem bản sao có tin mình là thật không.”

Cô bé đặt tay lên màn hình.

“Nếu chị muốn thoát, hãy đi đến tầng -9. Ở đó, ‘máu thật’ đang chờ.”

Màn hình vụt tắt.

Ngày hôm sau, Kha giả vờ nghe lời bác sĩ, nhưng âm thầm đánh cắp thẻ từ. Đêm xuống, cô rời phòng, men theo hành lang, đi sâu xuống tầng hầm.

Càng xuống, ánh sáng càng yếu. Các tầng dưới không còn phòng bệnh, chỉ còn dây điện chằng chịt và những cánh cửa kim loại đánh số từ -1 đến -9.

Mỗi tầng, cô nghe rõ hơn tiếng tim đập của chính mình – hoặc của ai đó khác đang đập cùng nhịp.

Khi đến tầng -9, cửa mở ra lặng lẽ.

Một căn phòng tròn rộng, giữa là chín buồng thủy tinh nối với hàng trăm ống dây. Mỗi buồng chứa một người đang ngủ trong dung dịch màu đỏ sẫm.

Kha bước đến gần buồng thứ chín.

Cô nhìn thấy – một người phụ nữ nằm yên, khuôn mặt giống hệt mình, nhưng da nhợt nhạt như tượng sáp.

Bên dưới bảng tên ghi:

“Chủ thể gốc – LỆ KHANH.”

Cô run bắn, lùi lại.

Tất cả bỗng sáng đèn. Tiếng bước chân vang lên phía sau.

An Duy xuất hiện, ánh mắt lạnh tanh.

– “Tôi đã nói, đừng xuống đây.”

– “Ông nói tôi là bản sao, nhưng đây là... người thật sao?”

– “Không.” – Ông ta bước đến, cầm ống tiêm chứa chất lỏng đen – “Cả hai đều không thật. Cô và bản gốc chỉ là dữ liệu. Toàn bộ thế giới này nằm trong máy chủ ký ức máu.”

– “Ông nói gì?”

– “Liệu Pháp Trắng không chỉ là thí nghiệm y học. Nó là công trình mô phỏng trí nhớ con người, nơi ta có thể tạo, xóa và làm lại quá khứ. Tất cả những gì cô thấy – tôi, phòng bệnh, bầu trời, tiếng mưa – đều là dữ liệu.”

Cô lùi dần, mồ hôi túa lạnh.

– “Không… không thể… tôi cảm nhận được mọi thứ mà…”

An Duy mỉm cười:

– “Ký ức đủ mạnh có thể khiến đau đớn cũng trở thành thật.”

Ông ta giơ ống tiêm:

– “Giờ hãy ngủ đi, tiến sĩ. Chúng tôi cần khởi tạo vòng mới.”

Cô quay người chạy, nhưng cánh cửa khóa kín. Tiếng còi báo động vang lên. Đèn đỏ nhấp nháy, phản chiếu khuôn mặt cô trong hàng trăm tấm kính.

Cô lao về phía bảng điều khiển, đập mạnh, tìm nút “THOÁT”.

Một dòng thông báo bật lên:

“Cảnh báo: Chủ thể 09 tự ý phá chu trình. Hủy ký ức nhân tạo?”

Không do dự, cô nhấn YES.

Mọi đèn vụt tắt. Hệ thống rung chuyển.

Âm thanh vọng lại:

“Đang xoá ký ức giả… khởi động lại thực tại.”

Cả căn phòng rung bần bật.

Kha hét lên khi hàng ngàn mảnh ký ức trôi ngược trong đầu: ánh đèn mổ, tiếng dao, tiếng trẻ con khóc, tiếng gọi “Lệ Khanh!” hòa trong tiếng rít.

Rồi tất cả biến thành trắng xoá.

Khi mở mắt, cô nằm giữa khu rừng phủ sương.

Không còn bệnh viện, không còn hành lang, chỉ có đất lạnh và mùi máu tươi.

Trước mặt cô là tấm bảng gỉ sét:

“Viện điều dưỡng Vân Sơn – Khu vực cấm.”

Trên tay cô là chiếc thẻ kim loại khắc chữ:

“Chủ thể 09 – Ký Ức Máu.”

Cô cười, nước mắt trào ra.

Tiếng gió rít qua rừng thông nghe như tiếng người thì thầm:

“Chào mừng về nhà, tiến sĩ.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×