ký ức máu

Chương 5: NGƯỜI KHÔNG CÒN NHỚ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương mù đặc quánh bao phủ khắp rừng. Gió lạnh lùa qua từng khe lá, cuốn theo mùi ẩm và mùi máu tanh nhè nhẹ.

Lâm Kha lê bước trên con đường đất ướt, mỗi bước nặng như đang giẫm vào quá khứ. Trên tay cô, tấm thẻ kim loại khắc chữ “Chủ thể 09 – Ký Ức Máu” lạnh buốt như một vết ấn khắc vào da thịt.

Không còn ánh đèn, không còn bệnh viện, chỉ còn tiếng gió và tiếng tim mình đập.

Cô tự hỏi: Đây là thực tại, hay lại là một lớp ký ức khác?

Phía xa, qua màn sương, thấp thoáng ánh sáng mờ. Một con đường bê tông cũ dẫn đến khu nhà nhỏ nằm lặng trong thung lũng.

Kha bước tới, mỗi hơi thở đều phả ra khói.

Tấm biển hoen rỉ trước cổng ghi dòng chữ gần như bị xóa:

“Trạm cảnh sát khu vực Vân Sơn.”

Cửa mở hé.

Bên trong, ánh đèn vàng hắt ra ấm áp lạ thường.

Một người đàn ông đang ngồi trên bàn làm việc, đầu cúi vào chồng giấy tờ.

Giọng nói khàn khàn vang lên mà tim Kha suýt ngừng đập:

– “Ai đó?”

Anh ngẩng lên.

Gương mặt ấy… quen thuộc đến nhức nhối. Thanh tra Minh.

– “Minh…” – Kha thốt lên.

Anh cau mày:

– “Cô là ai?”

– “Là tôi, Kha! Lâm Kha đây!”

Anh đứng dậy, ánh mắt lạnh như chưa từng gặp.

– “Tôi không quen ai tên Kha. Cô có việc gì?”

Tim cô thắt lại. Cô bước tới, run run lấy từ túi ra tấm thẻ kim loại, đặt xuống bàn.

– “Anh đã cùng tôi điều tra vụ án này… vụ Viện Vân Sơn. Anh nhớ chứ?”

Minh cầm tấm thẻ, lật qua lật lại, giọng đều:

– “Vân Sơn? Ở đây chẳng có viện nào cả. Khu vực này bị bỏ hoang từ hơn mười năm rồi.”

– “Không thể nào… chính anh đã cùng tôi đến đó… anh còn…” – cô nghẹn lại.

Ánh mắt anh dừng lại, thoáng chốc như có gì lay động. Nhưng chỉ trong giây lát, anh lắc đầu, đặt thẻ xuống bàn.

– “Tôi nghĩ cô nhầm người rồi. Cô nên về đi. Đêm nay sương dày, không an toàn.”

Kha nhìn sâu vào mắt anh – trống rỗng, vô cảm như mặt nước tĩnh. Không còn tia sáng quen thuộc của người từng cứu cô, từng cãi nhau với cô, từng hứa sẽ “tìm ra sự thật cùng nhau.”

Cô thầm thì, giọng vỡ vụn:

– “Anh cũng bị xoá ký ức rồi… đúng không?”

Minh cau mày:

– “Cô đang nói gì?”

Cô lùi lại, chạm phải kệ hồ sơ phía sau. Một tập tài liệu rơi xuống đất, bìa ghi “HỒ SƠ KHẨN – MẤT TÍCH”.

Trên đầu trang là tấm ảnh chân dung Lâm Kha, đóng dấu đỏ “ĐÃ CHẾT – 2013”.

Cô chết lặng.

Minh nhìn xuống, nhặt tập hồ sơ, lật vài trang.

– “À, đây à… người này chết rồi. Hỏa táng ở khu 5. Cô quen à?”

Cô nhìn anh, đôi mắt ươn ướt.

– “Người đó là tôi, Minh. Là tôi…”

Anh im lặng, tay vẫn lật hồ sơ.

Rồi khẽ cười – nụ cười mệt mỏi, vô hồn:

– “Nếu cô thật sự là người trong ảnh… vậy tôi cũng đã chết rồi. Vì tôi chính là người lập biên bản tử vong của cô.”

Căn phòng chìm trong im lặng.

Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc nghe rõ từng nhịp.

Kha lùi lại, chạm tường. Mọi thứ quay cuồng, ký ức vỡ vụn như kính rạn.

Cô nhớ lại… đêm cuối cùng ở tầng hầm.

Khói, lửa, tiếng hét, ánh sáng đỏ… và hình ảnh Minh nắm tay cô, kéo chạy giữa hành lang rực cháy.

Rồi một tiếng nổ.

Sau đó… trống rỗng.

Cô run rẩy nói:

– “Anh chết cùng tôi… nhưng sao anh vẫn ở đây?”

– “Câu hỏi đó, đáng lẽ tôi phải hỏi cô.” – anh đáp, mắt nhìn sâu, giọng trầm xuống – “Cô nghĩ sao khi người chết rồi vẫn đến tìm tôi giữa đêm?”

Cô sững sờ.

Anh rút từ ngăn kéo ra tấm ảnh. Trong đó, anh – trong bộ đồng phục cảnh sát – đứng cạnh một tấm bia đá. Trên bia, khắc dòng chữ:

“Lâm Kha – 1988–2013. Giấc mơ chưa kịp thức.”

Cô choáng váng.

Không khí trong phòng bỗng lạnh buốt. Ngọn đèn bàn chớp tắt liên hồi.

Trên tường, tấm gương nhỏ phản chiếu hình ảnh của cả hai.

Nhưng trong gương, chỉ có mình cô.

Minh không có phản chiếu.

Cô quay phắt lại.

Anh vẫn đứng đó, nhưng đôi mắt giờ đen ngòm, trống rỗng. Giọng nói méo mó:

– “Ký ức không chết, Kha à. Nó chỉ thay da đổi dạng.”

Bàn tay anh vươn ra, chạm vào vai cô – lạnh như nước đá.

Cô hét lên, giật lùi. Đèn vụt tắt.

Khi ánh sáng trở lại, trạm cảnh sát trống rỗng. Không có ai, không có bàn giấy, chỉ còn những mảnh tường mốc và cửa sổ vỡ.

Cô đứng giữa đống đổ nát, thở dốc.

“Không thể nào… vừa rồi mình nói chuyện với anh… thật mà…”

Trên bàn, vẫn còn tấm hồ sơ “Lâm Kha – Đã chết”.

Cạnh đó, tấm thẻ kim loại lóe sáng một lần cuối trước khi mờ đi, dòng chữ khắc trên bề mặt bắt đầu biến dạng:

“Chủ thể 09 – Khởi tạo vòng mới.”

Bầu trời phía ngoài chuyển màu đỏ thẫm. Sương tan dần, để lộ xa xa bóng Viện Vân Sơn giữa thung lũng – nay chỉ còn khung sắt cháy dở.

Cô bước ra ngoài. Mỗi bước đi, ký ức trong đầu lại xoay vòng, chồng chéo, vỡ nát.

Cô thấy chính mình trong hàng chục khung cảnh: mặc blouse trắng, đứng trong phòng mổ; mặc áo đen, cầm dao; ngồi khóc trong góc phòng với con búp bê gãy cổ.

Tất cả đều là cô.

Một giọng nói vang lên, dội trong đầu:

“Khi em chết, ta tái tạo ký ức để giữ em lại. Nhưng mỗi lần như thế, ta mất một phần của mình. Giờ em chính là ta, và ta chính là em.”

Cô ngẩng đầu. Giữa màn sương, người phụ nữ mặc blouse trắng lại xuất hiện – Lệ Khanh.

Bà bước tới, đôi mắt ánh đỏ như than hồng.

– “Thế giới này chỉ còn lại ký ức. Em không thể thoát ra, vì chính em là nó.”

– “Không! Tôi không muốn sống trong ký ức nữa!” – Kha hét lên.

Lệ Khanh mỉm cười buồn:

– “Ký ức là máu. Nếu em rời nó, em sẽ tan biến.”

Bà giơ tay, chạm lên trán Kha. Một luồng sáng đỏ ập vào đầu, hàng ngàn hình ảnh lướt qua: hàng loạt người bị trói, tiếng khóc, tiếng dao mổ, tiếng hát ru.

Kha hét lên, ngã gục. Máu chảy từ mũi, từ tai, nhỏ xuống đất hòa vào sương, loang đỏ.

Khi mở mắt, cô đang nằm giữa rừng.

Cạnh cô là một tấm bia đá mới, khắc dòng chữ:

“Thanh tra Minh – 1985–2013. Cùng giấc mơ chưa kịp thức.”

Cô đưa tay chạm vào, nước mắt rơi.

Rồi cô nghe giọng của anh vang vọng đâu đó, ấm áp mà xa xăm:

“Chúng ta đều chỉ là những mảnh ký ức lạc lối thôi, Kha à…”

Trời sáng dần.

Cô đứng dậy, nhìn quanh – rừng vắng, sương tan, và trên mặt đất, vệt máu dẫn thẳng về phía Viện Vân Sơn.

Cô hít sâu, nắm chặt tấm thẻ kim loại trong tay, giờ đã in lại dòng chữ rõ ràng:

“Ký Ức Máu – Vòng Khởi Nguyên.”

Cô bước về phía ánh sáng đỏ nơi chân trời – nơi vòng lặp của ký ức lại bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×