ký ức máu

Chương 6: NGƯỜI THẬT Ở CUỐI KÝ ỨC


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa rơi trở lại.

Trời không sấm chớp, chỉ là thứ mưa lặng lẽ mà dai dẳng như thể nó đã từng rơi suốt mười hai năm qua, chưa bao giờ dứt.

Lâm Kha đi xuyên qua rừng, bước chân dẫm lên lớp lá mục ướt lạnh. Mỗi bước đi, tiếng tim đập lại vang vọng trong đầu, như nhịp của một cỗ máy cũ sắp tắt.

Phía trước, tàn tích của Viện điều dưỡng Vân Sơn hiện ra giữa màn sương.

Căn biệt thự cháy dở, khung sắt hoen rỉ, cửa kính vỡ, tường rêu phủ.

Cô đứng nhìn một lúc lâu.

Dù đã tới đây nhiều lần, mỗi lần trở lại, nó vẫn như một nơi khác – giống như thể viện này cũng đang sống, đang tự tái tạo trong những ký ức méo mó của chính nó.

Cô bước qua ngưỡng cửa.

Một luồng gió lạnh thổi ngang, kéo theo mùi sắt tanh nhạt.

Tầng trệt ngập nước mưa, phản chiếu ánh đèn pin nhấp nháy.

Cô thấy những dấu chân mờ in trên nền nhà – nhỏ bé, trần trụi – như của một đứa trẻ.

“Lại là em…” – cô thì thầm.

Tiếng cười khúc khích vang lên phía xa, vọng qua hành lang tối.

“Chị cuối cùng cũng chịu về rồi.”

Cô quay đầu, ánh đèn lia qua, nhưng chẳng có ai.

Chỉ có chiếc búp bê gãy cổ nằm giữa sàn, tóc ướt dính bết, đôi mắt thủy tinh nhìn chằm chằm.

Cô cúi xuống, nhặt nó lên – và ở phía sau lưng, có tiếng bước chân.

– “Tôi biết cô sẽ trở lại.”

Giọng đàn ông trầm khàn, khẽ rung.

Kha quay lại – An Duy, người đàn ông năm xưa, người đã nói với cô rằng “tất cả chỉ là dữ liệu.”

Nhưng ông không già đi, không đổi sắc mặt. Như thể thời gian đã dừng lại với ông từ lâu.

– “Tôi muốn biết sự thật.” – Kha nói, giọng khàn.

– “Cô không chịu tin sao?”

– “Tôi muốn biết, tôi là ai.”

Ông im lặng một lúc, rồi bước lại gần, rút trong túi áo ra một ổ cứng thủy tinh nhỏ, bên trong có ánh sáng đỏ nhấp nháy.

– “Đây là ‘Máu Ký Ức’. Dữ liệu gốc của toàn bộ dự án. Và của cô.”

Ông đặt nó vào tay cô. Nóng rực, như thể nó đang đập nhịp tim của ai đó.

– “Cô là sản phẩm đầu tiên, và duy nhất, có thể tồn tại ngoài hệ thống. Nhưng cô chưa bao giờ chấp nhận bản thể thật của mình.”

– “Tôi là bản sao của Lệ Khanh?”

– “Không.” – An Duy nhìn thẳng cô – “Cô là chính bà ta.”

Kha cứng người.

– “Không thể nào… tôi… tôi đã thấy bà ấy.”

– “Ký ức của cô bị chia đôi. Một phần mang bản năng, một phần giữ trí tuệ. Khi vụ nổ xảy ra, hệ thống tách đôi linh hồn bà ta – một nửa thành Lệ Khanh, một nửa thành Lâm Kha. Hai phần đó lang thang trong chuỗi ký ức vô tận này, không ai biết đâu là thật.”

Cô lùi lại, run rẩy:

– “Vậy… tôi chỉ là ký ức biết đi?”

– “Cả cô và tôi đều thế.” – Ông nói, giọng trầm xuống – “Chúng ta đều chết mười hai năm trước. Nhưng ‘Ký Ức Máu’ giữ linh hồn ta lại, khiến ta tưởng mình còn sống. Giờ cô phải chọn: hoặc hủy dữ liệu này, để tất cả chấm dứt – hoặc tiếp tục để ký ức này sống mãi.”

Cô nắm chặt ổ cứng trong tay. Ánh đỏ hắt lên khuôn mặt, soi rõ những vệt máu khô, soi cả đôi mắt đang rưng rưng.

– “Nếu tôi hủy nó, thì Minh… có biến mất không?”

– “Cậu ta chưa bao giờ tồn tại.”

Một giọt nước mắt rơi xuống, hòa vào ánh sáng đỏ lấp lánh.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân trẻ con vang lên từ hành lang.

Cô bé áo trắng xuất hiện, vẫn nụ cười ấy, vẫn ánh mắt đỏ ngầu.

“Chị đừng nghe ông ta. Họ nói dối. Em biết lối thoát thật sự.”

An Duy gắt:

– “Đừng tin nó! Đó là mảnh ký ức sai lệch, kết quả của sự rối loạn nhân cách. Nó chỉ muốn kéo cô về trong vòng lặp.”

Cô bé cười, giọng lanh lảnh:

“Ông ta cũng là ký ức thôi. Mọi lời nói của ông ta cũng được lập trình để giữ chị ở lại.”

Cả hai quay sang nhìn cô.

An Duy nắm chặt tay, ra hiệu:

– “Hủy dữ liệu đi, Kha. Chấm dứt vòng lặp.”

Cô bé cũng chìa tay ra, giọng dịu dàng như hát ru:

“Đưa nó cho em, chị sẽ được tự do.”

Kha đứng giữa hai người, mưa bắt đầu tạt vào từ cửa vỡ, ánh chớp lóe soi gương mặt họ – một bên là sự thật lạnh lùng, một bên là ký ức dịu dàng méo mó.

Cô nhắm mắt.

Một giọng thì thầm trong đầu – giọng của chính cô:

“Tự do… là quên, hay là nhớ?”

Kha mở mắt. Cô đập ổ cứng xuống sàn.

Ánh đỏ bắn tung, nổ thành hàng ngàn tia sáng nhỏ.

Cả viện rung lên.

Tiếng hét vang dội từ khắp nơi – tiếng của hàng trăm linh hồn bị giam trong ký ức.

An Duy quỳ xuống, gào lớn:

– “Cô không biết mình vừa làm gì đâu! Tất cả sẽ sụp đổ!”

Cô bé áo trắng ôm đầu, ánh mắt biến thành đen kịt, gào thét:

“Không! Nếu ký ức chết, em cũng chết!”

Kha bước lùi, máu chảy từ mũi, nhưng cô cười – nụ cười nhẹ nhõm đầu tiên sau bao năm.

– “Tôi chỉ muốn được sống thật một lần. Dù chỉ là trong ký ức.”

Một luồng sáng trắng ập xuống.

Tất cả hóa thành tro bụi.

Cô thấy mình rơi tự do giữa không gian trống rỗng.

Xung quanh là hàng ngàn mảnh ký ức: Minh cười, tiếng radio, con búp bê, hành lang, giọng hát ru… Tất cả xoay quanh, tan biến từng mảnh.

Cô nhắm mắt.

Khi mở ra, trời đã sáng.

Cô đang ngồi bên bờ hồ, mặt nước tĩnh lặng.

Không còn máu, không còn tiếng thì thầm.

Ánh nắng đầu tiên của buổi sớm rọi lên mặt cô, ấm và hiền.

Trên tay cô, chiếc búp bê gãy cổ đã được vá lại, nằm yên bình.

Một giọng nói vang lên từ phía sau, rất khẽ:

“Chị nhớ em không?”

Cô quay lại.

Không có ai.

Chỉ có gió, mùi cỏ, và sự tĩnh lặng đến thanh thản.

Cô mỉm cười, thì thầm:

– “Nhớ chứ… nhưng giờ thì đủ rồi.”

Cô đứng dậy, bước đi giữa ánh sáng.

Sau lưng, mặt nước khẽ gợn, phản chiếu hai bóng người – một lớn, một nhỏ – nắm tay nhau dần khuất trong ánh bình minh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×