ký ức máu

Chương 9: MẠCH NGẦM DƯỚI THỊT


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng biển dậy sóng. Những con chim mòng biển bay vòng trên bầu trời như những vệt ký ức trắng đang bị xé nát. Lâm Kha ngồi bên hiên, nhìn sợi dây đỏ quấn quanh cổ tay trái – chỗ vòng tròn máu ngày nào giờ đã sậm màu như một vết bớt lâu đời.

Từ hôm đi rửa phim về, cô không còn ngủ ngon. Mỗi lần nhắm mắt, cô lại nghe tiếng “tách” khô khốc của máy ảnh, rồi sau đó là tiếng dao mổ va vào khay thép. Nhưng sáng ra, mọi thứ vẫn bình thường: chợ vẫn họp, Minh vẫn cười sau quầy, bé Lệ vẫn chơi với búp bê.

Chỉ có một thứ là khác:

Mỗi lần cô chạm vào người ai, cô đều thấy một hình ảnh chớp lóe trong đầu.

Sáng nay, khi bà Sáu đặt tay lên vai cô gọi dậy, cô bỗng thấy… một khung cảnh hiện ra:

Bà Sáu trẻ hơn hai mươi tuổi, đứng giữa phòng phẫu thuật, mặc áo blouse trắng, đôi găng tay vấy máu. Trên bàn mổ là… một đứa trẻ bị trói chặt, miệng bịt vải.

Giọng bà vang trong ký ức:

“Tăng liều điện! Nếu nó tỉnh, ký ức sẽ nổ tung!”

Kha bật dậy, đổ mồ hôi lạnh.

Bà Sáu ngạc nhiên: “Cô sao thế? Mặt trắng bệch kìa.”

– “Không… chỉ là… ác mộng thôi.”

Nhưng khi bà rời đi, tay Kha run bần bật. Cô không thể phân biệt đâu là thật, đâu là ký ức của người khác – hay ký ức máu đang truyền từ người này sang người kia qua tiếp xúc.

Buổi trưa, cô ghé hiệu ảnh.

Minh đang lau khung hình, thấy cô thì mỉm cười:

– “Sợi dây đỏ hợp với chị lắm. Giữ kỹ nhé.”

– “Anh… có bao giờ mơ thấy thứ gì không có thật chưa?”

– “Tôi chụp ảnh cả đời, nên thứ ‘không thật’ đối với người khác, lại là ký ức của tôi.” Anh ngừng, nhìn cô chăm – “Còn chị?”

Cô định nói có, nhưng trong đầu vang lên giọng trẻ con:

“Đừng nói. Nếu nói, họ sẽ nhớ ra.”

Cô mím môi, lắc đầu.

Minh đưa cô một tấm phong bì: “Tôi rửa thêm vài tấm cuối hôm qua. Có tấm lạ, chị xem rồi nói tôi biết nó là gì.”

Cô mở phong bì. Trong đó có ba bức ảnh.

Ảnh thứ nhất – một góc biển rạng đông, hoàn toàn bình thường.

Ảnh thứ hai – một bàn tay trẻ con đặt lên cát, nhưng từ cát mọc ra một con mắt đang mở to.

Ảnh thứ ba – căn phòng trắng, chính giữa là ghế kim loại có dây cố định, nhưng trong ảnh, người ngồi trên ghế không rõ mặt. Chỉ thấy vòng đỏ trên cổ tay trái.

Cô siết phong bì, da tay tái đi.

– “Anh… chụp cái này ở đâu?”

– “Trong cuộn phim của chị.” – Anh đáp, giọng chậm lại. – “Chị nói chụp biển cơ mà?”

– “Tôi… tôi không nhớ.”

Ánh sáng trong tiệm như yếu đi. Minh nhìn cô kỹ:

– “Nếu chị không ổn, ta có thể rời khỏi thị trấn. Có chuyến tàu đêm đi phía Bắc, tôi có bạn trên đó.”

Cô định gật, nhưng sợi dây đỏ siết nhẹ, tự như có ai đang nắm lấy từ bên kia đầu sợi chỉ.

Một giọng nhỏ vang lên bên tai:

“Đừng đi. Chị quên rồi sao? Mạch máu của chị còn ở đây.”

Kha loạng choạng, máu chảy mũi, đỏ tươi. Minh hốt hoảng:

– “Kha! Cổ tay chị—”

Sợi vòng trên tay phát sáng đỏ rực, những ký tự li ti hiện lên rõ hơn, xoáy thành hình chữ số 9 đang mở. Cô ngã quỵ.

Cảnh cuối cùng cô thấy trước khi mất ý thức là: Minh ôm cô, còn trong tấm gương tiệm ảnh, phản chiếu chỉ có cô bé Lệ, đứng lặng lẽ, môi mấp máy:

“Về nhà đi, mẹ.”

Khi tỉnh, cô thấy mình nằm trong căn phòng tối, tường phủ vải đen. Mùi hóa chất pha mùi muối biển.

Minh đang ngồi bên cạnh, mắt thâm quầng:

– “Chị ngất hai ngày rồi.”

Cô ngẩng đầu. Cổ tay trái được quấn băng trắng.

– “Anh cứu tôi?”

– “Tôi chỉ băng lại. Nhưng vết đó… phát sáng. Tôi thử soi đèn thì thấy dưới da có gì giống sợi mạch chạy khắp tay.”

Anh dừng lại, hít sâu:

– “Chị Kha… thật ra, tôi cũng đã mơ.”

– “Mơ gì?”

– “Một viện cũ giữa rừng. Có tiếng hát. Và chị… mặc áo blouse trắng, cầm dao.”

Cô im lặng.

Anh tiếp:

– “Tôi nghĩ… chúng ta đều mang một phần ký ức ấy. Có thể ‘Ký Ức Máu’ không hẳn là dữ liệu, mà là bệnh – một loại ký sinh sống trong dòng máu, truyền qua ánh nhìn, qua tiếp xúc. Và tôi cũng đã bị lây.”

Cô run run:

– “Nếu thế, ta phải tìm nơi nó bắt đầu… hoặc nó sẽ ăn mòn ta.”

– “Tôi biết một chỗ.” Anh nhìn ra cửa – “Phía dưới nhà thờ, có tầng hầm cũ. Trẻ con không được xuống. Tôi từng thấy ánh đỏ phát ra ở đó.”

Đêm.

Trời nổi giông.

Họ cầm đèn pin, men theo lối nhỏ sau nhà thờ. Cánh cửa gỗ mục mở ra, mùi ẩm hôi ùa lên. Cầu thang đá dẫn xuống tối thẳm. Dưới đó, tiếng nước nhỏ giọt, hòa với tiếng sóng vỗ xa xa, nghe như tim ai đập dưới đất.

Họ bước từng bậc. Đèn pin quét qua tường – hàng chục ký hiệu số 9 khắc chi chít, máu khô phủ nửa.

Cuối hành lang là cánh cửa sắt, rỉ sét nhưng vẫn khóa bằng móc mới.

Minh đập mạnh, khóa bật tung.

Cánh cửa mở, ánh đỏ tràn ra, chiếu lên mặt họ.

Giữa phòng là một bể kính, trong chứa chất lỏng sền sệt.

Trong đó, một cơ thể người đang nổi, toàn thân nhợt nhạt, cổ tay trái quấn dây đỏ.

Gương mặt… giống hệt Lâm Kha.

Cô lùi lại, thở dốc.

– “Không thể nào…”

Minh giữ vai cô:

– “Chị phải nhìn. Đây mới là… bản thể thật.”

Trong bể kính, đôi mắt kia mở ra, nhìn thẳng cô, môi mấp máy:

“Cảm ơn vì đã mang ta về nhà.”

Toàn bộ phòng rung lên. Vòng đỏ trên tay cô phát sáng dữ dội, chảy máu. Dưới da, sợi mạch đỏ bò dọc đến vai, lan dần lên cổ.

Minh hét:

– “Cắt dây! Nhanh!”

Anh rút dao, chém đứt sợi chỉ đỏ. Ánh sáng phụt tắt.

Cô ngã quỵ, mọi thứ đổ sụp. Tiếng kính vỡ, nước đỏ tràn ra khắp sàn, cuốn đi ánh sáng cuối cùng.

Khi Kha mở mắt, cô đang nằm giữa nhà thờ. Cửa sổ cao hắt ánh sáng yếu ớt.

Không còn Minh. Không còn tầng hầm.

Chỉ có tấm gương lớn dựng giữa gian giữa, phản chiếu cô – khuôn mặt trắng bệch, tay trần, không còn dây đỏ, chỉ còn vòng số 9 mờ như dấu bớt.

Trong gương, một bé gái hiện ra, cười hiền:

“Giờ chị có thể quên, nếu muốn.”

– “Còn em?”

“Em ở lại, để nhớ.”

Bé gái chạm tay vào mặt kính. Gương tan thành nước. Cô giơ tay chạm lại, lòng bàn tay chạm vào thứ ấm áp, mềm như máu.

Ngoài trời, mưa dừng. Tiếng chuông nhà thờ vang, mỗi nhịp ngân như nhịp tim đang đập – nhịp của người hoặc của ký ức, không ai biết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×