ký ức mùa hạ

Chương 7: Lời Thú Nhận Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm đó, A thức dậy với một cảm giác vừa hồi hộp vừa quyết đoán. Trái tim anh đập nhanh hơn thường lệ, như thể nhắc nhở anh rằng hôm nay là một bước quan trọng: bước đầu tiên để thổ lộ những cảm xúc sâu kín, những rung động mà anh đã giấu kín từ lâu.

A ngồi bên cửa sổ, nhâm nhi tách cà phê, nhìn ra dòng phố yên bình nhưng lại tràn đầy nhịp sống. Trong đầu anh, mọi câu chuyện về B lại ùa về – nụ cười, ánh mắt, những lần chạm tay vụng về, và cả những khoảnh khắc im lặng đầy cảm xúc. Anh tự nhủ: “Mình không thể để cô ấy chờ lâu hơn. Nếu không nói bây giờ, sẽ chẳng còn thời điểm nào hoàn hảo hơn nữa.”

B đã đến quán cà phê trước, như thường lệ, ngồi ở bàn quen sát cửa sổ. Mái tóc nâu dài của cô buông tự nhiên trên vai, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhưng thoáng nhìn A khi anh bước vào. Khi thấy anh, cô mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhưng cũng chứa đựng một chút tò mò.

“Chào buổi sáng,” A nói, giọng trầm nhưng quyết đoán.

“Chào… buổi sáng,” B đáp, đôi mắt vẫn lấp lánh sự quan tâm.

Họ bắt đầu trò chuyện như mọi ngày, nhưng hôm nay, A cảm thấy mỗi câu nói đều quan trọng. Anh muốn mở lòng, nhưng đồng thời, nỗi sợ hãi từ quá khứ vẫn âm ỉ. Những ký ức về người cũ, những lỗi lầm chưa được giải quyết, vẫn tồn tại như một bóng ma nhẹ nhàng nhưng rõ ràng. Anh biết rằng, nếu không khéo léo, quá khứ ấy có thể làm B hiểu nhầm hoặc tổn thương cô.

Sau vài phút trò chuyện, A hít một hơi thật sâu, quyết định bước tiếp:

“Cô… hôm nay mình muốn nói điều gì đó quan trọng.”

B hơi nghiêng đầu, ánh mắt tò mò pha chút lo lắng: “Điều gì quan trọng vậy?”

A nhắm mắt một giây, rồi mở ra, giọng trầm ấm:

“Mình… thích cô. Không chỉ là sự quan tâm hay rung động nhẹ, mà là… tình cảm thật sự. Mình đã giấu cảm xúc này từ lâu, nhưng bây giờ, mình không thể giữ trong lòng nữa.”

B hơi lặng người, ánh mắt mở to, chưa tin hoàn toàn nhưng cũng không giấu nổi sự xúc động. Khoảnh khắc im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng và mùi cà phê lan tỏa xung quanh.

“Thật sao?” B hỏi, giọng nhẹ nhưng run run.

A gật đầu: “Đúng… và mình muốn cô biết rằng, dù quá khứ mình có những nỗi đau và ký ức chưa dứt, cảm xúc này là chân thành nhất. Mình không muốn giấu cô bất cứ điều gì nữa.”

B im lặng một lúc, rồi mỉm cười, ánh mắt vừa dịu dàng vừa bối rối:

“Mình… rất vui khi nghe cậu nói điều này. Mình cũng có những cảm giác tương tự, nhưng không dám chắc. Nghe cậu thổ lộ, mình cảm giác… nhẹ nhõm và hạnh phúc.”

Khoảnh khắc ấy, cả hai đều cảm nhận được một sự kết nối sâu sắc. Không còn chỉ là những dấu hiệu rung động, mà là tình cảm chân thành được thừa nhận. Họ nắm tay nhau, ánh mắt giao nhau, và cảm giác âm thầm nhưng mãnh liệt lan tỏa khắp cơ thể.

Nhưng ngay sau đó, một mối lo lắng nho nhỏ xuất hiện. A nhận ra rằng, chia sẻ cảm xúc thôi chưa đủ. Quá khứ của anh vẫn còn đó – những người bạn cũ, những kỷ niệm chưa khép lại – và bất cứ lúc nào cũng có thể ảnh hưởng đến hiện tại. Anh tự nhủ: “Mình phải chân thành, nhưng cũng cần cẩn trọng để không làm cô ấy tổn thương.”

B, dù hạnh phúc với lời thú nhận, cũng bắt đầu nhận ra những rung động khác lạ trong ánh mắt A. Có một nỗi buồn sâu kín mà cô chưa hiểu hết, nhưng cô cảm nhận được sự tồn tại của quá khứ chưa hoàn toàn kết thúc. Cô nhẹ nhàng hỏi:

“Cậu… có lo rằng quá khứ sẽ quay trở lại?”

A nhìn cô, nắm tay cô chắc hơn, giọng trầm ấm:

“Mình không thể chắc chắn mọi thứ, nhưng mình hứa rằng sẽ cố gắng hết sức. Mình muốn dành hiện tại và tương lai cho cô, để chúng ta cùng nhau trải qua mọi thử thách.”

B gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên chút lo âu. Cô biết rằng, mặc dù tình cảm vừa được thừa nhận, nhưng thử thách từ quá khứ không thể tránh khỏi. Cô tự nhủ: “Mình sẽ tin, nhưng cũng cần chuẩn bị cho những khó khăn phía trước.”

Họ rời quán cà phê, đi dạo quanh công viên. Ánh nắng chiều chiếu qua tán cây, những chiếc lá rung rinh trong gió, mặt hồ phản chiếu ánh sáng lung linh. Khoảnh khắc này vừa lãng mạn vừa chứa đầy dự cảm. A và B đi cạnh nhau, tay thoáng chạm, cảm giác vừa quen vừa mới lạ.

B bất ngờ dừng lại, nhìn thẳng vào A:

“Cậu có chắc rằng cảm xúc này là thật và sẽ không thay đổi?”

A mỉm cười, đôi mắt nhìn sâu vào cô:

“Mình chắc chắn… dù quá khứ có ảnh hưởng đến chúng ta, nhưng tình cảm này là thật. Mình muốn cô biết rằng, từ nay trở đi, mình sẽ không giấu gì cô nữa.”

B cười nhẹ, đôi mắt long lanh: “Mình tin… và mình cũng muốn bước tiếp cùng cậu.”

Khoảnh khắc này, tình cảm giữa họ chính thức được xác nhận. Nhưng cũng chính lúc đó, A nhận ra một điều: tình yêu không chỉ là thú nhận, mà còn là trách nhiệm và thử thách. Quá khứ vẫn âm thầm tồn tại, và bất cứ khoảnh khắc nào cũng có thể làm rung động hiện tại.

Khi chia tay, B nhìn A, giọng dịu dàng:

“Hẹn gặp lại ngày mai… mình muốn biết thêm về cậu, và hy vọng rằng mọi bí ẩn sẽ không làm tổn thương chúng ta.”

A gật đầu, nụ cười ấm áp: “Chắc chắn… chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách.”

Đêm về, A nằm bên cửa sổ, nhắm mắt, nhớ lại khoảnh khắc thổ lộ cảm xúc. Những rung động, nụ cười, ánh mắt, và cả những lo âu từ quá khứ đều in sâu trong tâm trí. Anh biết rằng, tình cảm này sẽ đẹp, nhưng cũng đầy thử thách.

B cũng nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, cảm giác vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Cô biết rằng, lời thú nhận vừa qua là bước quan trọng, nhưng nó cũng mở ra những thử thách mới – nơi quá khứ và hiện tại song hành, tạo nên một mạch truyện vừa lãng mạn vừa se thắt. Cô mỉm cười, tự nhủ: “Mình sẽ bước tiếp… vì cảm giác này đáng để trân trọng.”

Và như thế, mùa hè tiếp tục, với những lời thổ lộ đầu tiên, tình cảm chân thành được xác nhận, nhưng cũng mở ra những thử thách mới từ quá khứ, tạo nên một chương mới đầy rung động, lãng mạn và se thắt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×