ký ức ngọt ngào

Chương 3: Ngỡ ngàng và xấu hổ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Hạo Minh thức dậy với cảm giác tim mình vẫn còn đập dồn dập. Cậu lật qua lật lại những bức ảnh hôm qua trong điện thoại, hình ảnh Thiên An mỉm cười và ánh mắt long lanh vẫn hiện rõ trong tâm trí, khiến cậu vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Mỗi lần nghĩ tới khoảnh khắc chạm tay cô khi nhận poster, Hạo Minh lại đỏ mặt và tự nhủ: “Mình phải giữ bình tĩnh, đừng để fanboy lộ ra… dù khó quá!”

Cậu nhanh chóng ăn sáng vội vàng rồi đi ra khỏi nhà, trên đường đi cậu liên tục suy nghĩ xem hôm nay sẽ trò chuyện với Thiên An như thế nào để vừa tự nhiên vừa không khiến cô khó xử. Hình ảnh về những kỷ niệm tuổi thơ ùa về: lần hai đứa chơi trốn tìm, lần cô kéo cậu đi thử chiếc xe đạp mới, hay những trò nghịch ngợm của cô khiến cậu không nhịn được cười khi nhớ lại. Cậu nhận ra, dù đã bao nhiêu năm trôi qua, những ký ức ấy vẫn sống động và khiến tim cậu rung động.

Khi đến quán cà phê, Hạo Minh nhận ra Thiên An đã ngồi đó từ trước, cạnh cửa sổ, ánh nắng chiếu vào mái tóc nâu sáng bóng của cô. Cô ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt lập tức sáng lên và nụ cười xuất hiện trên môi. Hạo Minh cảm giác như cả thế giới bừng sáng. Cậu bước tới, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn không giấu được sự run rẩy.

“Chào cậu,” Thiên An nói, giọng ấm áp và nhẹ nhàng khiến tim Hạo Minh nhảy loạn.

“Chào… ừm… chào cô,” cậu lắp bắp, đỏ mặt. Trong lòng cậu, một phần muốn hét lên vì sung sướng, một phần muốn giấu đi cảm giác fanboy đang trỗi dậy. Cậu tự nhủ: “Bình tĩnh, chỉ là gặp lại bạn cũ thôi.”

Họ ngồi xuống, bắt đầu trò chuyện. Cậu cố gắng tìm những chủ đề bình thường, nhưng mỗi lần Thiên An cười hay nghiêng đầu nhìn cậu, Hạo Minh lại quên mất mình định nói gì. Cậu nhận ra rằng cô vừa là thần tượng nổi tiếng, vừa là người bạn thuở bé, khiến cậu vừa ngại ngùng vừa hạnh phúc.

Họ kể cho nhau nghe về những kỷ niệm tuổi thơ. Hạo Minh nhắc đến lần Thiên An kéo cậu chơi trốn tìm quanh sân trường, lần cậu làm rơi bánh kem trong lớp học, những trò tinh nghịch của cô khiến cả hai bật cười. Thiên An cũng kể lại một vài chi tiết mà cô còn nhớ, đôi mắt long lanh và nụ cười dịu dàng khiến Hạo Minh cảm giác như thời gian đang lùi lại, họ lại là hai đứa trẻ vô tư ngày xưa.

Trong lúc trò chuyện, một fan khác bất ngờ nhận ra Thiên An và tiến đến bàn. Ánh mắt họ long lanh khi nhìn thấy cô, giọng hào hứng: “Thiên An! Có thể ký cho mình không?”

Hạo Minh cảm thấy tim nhói một chút. Cậu vừa muốn đứng lên giải thích, vừa sợ làm cô khó xử. Thiên An mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên quyết: “Để mình sau nhé, bây giờ mình đang trò chuyện với bạn này.”

Hạo Minh đỏ mặt, ngồi im, cảm giác vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc. Cậu nhận ra rằng, dù Thiên An là thần tượng, nhưng với cậu, cô vẫn là bạn cũ, vẫn dành sự quan tâm đặc biệt mà không phải ai cũng có được.

Họ bắt đầu nói về sở thích hiện tại, phim ảnh, sách, âm nhạc và những món ăn vặt yêu thích. Hạo Minh nhận ra Thiên An rất đời thường, không khác mấy so với cô bé hồi xưa, chỉ thêm sự tinh tế và tự tin của một người nổi tiếng. Cậu vừa muốn ghi nhớ từng chi tiết, vừa muốn kéo dài khoảnh khắc này mãi.

Trong lúc cúi xuống nhặt cốc cà phê mà cậu vô tình đánh rơi, tay Hạo Minh chạm vào tay Thiên An. Cả hai đều giật mình, ánh mắt dừng lại nhìn nhau, cảm giác lạ lùng len lỏi trong lòng. Họ cùng cười, Hạo Minh đỏ mặt, còn Thiên An chỉ mỉm cười tinh nghịch, khiến tim cậu lại một lần nữa rung lên mạnh mẽ.

Cả buổi chiều trôi qua nhanh, Hạo Minh nhận ra rằng mỗi phút giây bên Thiên An đều quý giá. Cậu hiểu rằng những gì cậu cảm nhận bây giờ không phải là cảm giác fan hâm mộ nữa, mà là một thứ tình cảm sâu sắc: sự quan tâm, rung động và muốn gần gũi cô nhiều hơn.

Trước khi chia tay, Hạo Minh lấy hết can đảm: “Cô… có muốn gặp lại mình lần nữa không? Chỉ là một buổi cà phê bình thường, để trò chuyện nhiều hơn.”

Thiên An nhìn cậu, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, rồi nở nụ cười ấm áp: “Được… mình cũng muốn nói chuyện nhiều hơn. Lâu quá rồi mà.”

Hạo Minh cảm giác cả thế giới bừng sáng. Đây không chỉ là một cuộc gặp gỡ thông thường, mà là cơ hội để cậu và Thiên An tái kết nối, vừa là bạn cũ, vừa là người quan trọng trong trái tim cậu. Cậu thầm nhủ: “Đây mới chỉ là khởi đầu… và mình sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.”

Khi bước ra khỏi quán, Hạo Minh nhìn lại Thiên An lần cuối, lòng tràn đầy hy vọng và quyết tâm. Những ký ức tuổi thơ, sự ngọt ngào của hiện tại, và cả sự rung động mới mẻ khiến cậu nhận ra rằng hành trình từ fanboy đến người bạn, từ bạn cũ đến rung động thật sự, mới chỉ bắt đầu.

Những ngày tiếp theo, Hạo Minh không thể ngừng nghĩ về Thiên An. Mỗi lần nhắn tin cho cô, cậu đều cẩn thận chọn từ ngữ, vừa nhẹ nhàng, vừa tinh nghịch, để tạo cảm giác thoải mái nhưng vẫn giữ khoảng cách tinh tế. Thiên An trả lời nhanh, thường là những tin nhắn ngắn gọn nhưng khiến Hạo Minh cảm giác tim mình nhảy múa.

Một buổi tối, họ cùng nhau đi dạo quanh công viên gần nhà. Ánh đèn vàng nhẹ chiếu lên đường, tạo không khí yên tĩnh và gần gũi. Cậu kể cho cô nghe về những bộ phim cậu yêu thích, còn cô chia sẻ về những trải nghiệm trong nghề, cả những điều bình thường mà truyền thông không bao giờ biết. Họ vừa trò chuyện, vừa cười, vừa đôi lúc im lặng, chỉ nhìn nhau và tận hưởng khoảng thời gian cùng nhau.

Hạo Minh cảm giác rằng, mỗi cử chỉ, mỗi lời nói, và mỗi ánh mắt Thiên An trao cho cậu đều là một sợi dây gắn kết vô hình. Cậu nhận ra rằng tình cảm dành cho cô không còn là thần tượng nữa mà là rung động thật sự, và cậu muốn gìn giữ những khoảnh khắc này mãi.

Khi buổi dạo kết thúc, Hạo Minh đưa cô ra cổng, ánh mắt cậu nhìn cô trìu mến. Thiên An mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn vì hôm nay. Mình thật sự vui.”

Hạo Minh đỏ mặt, lúng túng nhưng vẫn thốt ra được lời: “Mình… mình cũng vậy. Hẹn gặp lại nhé.”

Cậu quay lưng bước đi, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng đồng thời tràn ngập niềm vui và hy vọng. Cậu biết rằng cuộc hành trình từ fanboy gặp thần tượng, từ bạn cũ tái ngộ, đến rung động ngọt ngào, mới chỉ bắt đầu và sẽ còn nhiều điều thú vị đang chờ đợi phía trước.

Hết chương 3.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×