ký ức ngọt ngào

Chương 4: Bước Chân Gần Hơn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hạo Minh thức dậy vào sáng sớm với tâm trạng vừa hứng khởi vừa hồi hộp. Những hình ảnh về Thiên An hôm qua vẫn sống động trong tâm trí cậu: nụ cười tươi tắn, ánh mắt dịu dàng và sự tinh nghịch trong từng cử chỉ. Cậu lật qua lật lại những bức ảnh chụp được, tay run run nhưng tim lại nhảy nhót. Cậu tự nhủ: “Hôm nay, nhất định phải gặp cô ấy thêm một lần nữa. Phải… nói chuyện thoải mái, nhưng cũng phải giữ bình tĩnh.”

Hạo Minh chuẩn bị kỹ càng, chọn một bộ quần áo giản dị nhưng gọn gàng, và cẩn thận dặn lòng: hôm nay sẽ không bối rối, sẽ không để fanboy trong mình lộ ra. Nhưng ngay cả khi tự nhủ nhiều lần, cậu vẫn cảm thấy tim đập nhanh khi nghĩ đến việc gặp Thiên An.

Khi đến quán cà phê, Hạo Minh nhận ra Thiên An đã đến trước. Cô ngồi gần cửa sổ, ánh nắng chiếu làm mái tóc nâu của cô sáng lấp lánh. Cô ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt sáng lên, và nụ cười xuất hiện trên môi. Hạo Minh bước đến, cố gắng giữ dáng đi bình tĩnh, nhưng từng bước chân vẫn run rẩy.

“Chào cậu,” Thiên An nói, giọng dịu dàng mà ấm áp, khiến Hạo Minh không thể giấu được cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Chào… ừm… chào cô,” Hạo Minh lắp bắp, đỏ mặt. Cậu tự nhủ: “Bình tĩnh, Hạo Minh, chỉ là gặp lại bạn cũ thôi.” Nhưng cậu biết, điều đó gần như bất khả thi khi đối diện với Thiên An.

Họ ngồi xuống, bắt đầu trò chuyện một cách tự nhiên. Cậu cố gắng tìm những chủ đề bình thường để thoải mái, nhưng cứ mỗi lần Thiên An cười hay nghiêng đầu nhìn cậu, Hạo Minh lại quên mất mình định nói gì. Cậu nhận ra rằng cô vừa là thần tượng nổi tiếng, vừa là người bạn thuở bé, khiến cậu vừa ngại ngùng vừa hạnh phúc.

Họ kể nhau nghe về những sở thích hiện tại. Hạo Minh nói về bộ phim cậu thích, những cuốn sách cậu đang đọc, và những trò chơi mà cậu vẫn còn mê mẩn. Thiên An lắng nghe, thi thoảng mỉm cười, đôi khi nghiêng đầu tinh nghịch hỏi cậu: “Cậu thật sự nghĩ phim đó hay sao?” Họ cùng cười, khiến không gian quán cà phê trở nên gần gũi, thoải mái, như thể họ chưa bao giờ xa nhau.

Trong lúc trò chuyện, Hạo Minh nhắc lại vài ký ức tuổi thơ. Anh kể về lần Thiên An kéo cậu đi chơi quanh sân trường, lần cậu làm rơi bánh kem, và cả những trò tinh nghịch mà cô từng làm. Thiên An cũng nhớ ra vài chi tiết, mắt sáng lên, nụ cười dịu dàng hiện trên môi. Họ cùng cười, tiếng cười vang nhẹ nhàng, hòa lẫn với nhạc nền của quán, tạo nên một không gian yên ả và thân thuộc.

Bất chợt, một fan khác phát hiện Thiên An và tiến đến bàn. “Thiên An! Ký tặng cho mình nhé!” ánh mắt họ long lanh, giọng hào hứng.

Hạo Minh cảm giác tim mình nhói, vừa muốn đứng lên bảo vệ cô, vừa sợ làm cô khó xử. Thiên An mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên quyết: “Để mình sau nhé, bây giờ mình đang trò chuyện với bạn này.”

Hạo Minh đỏ mặt, ngồi im, vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc. Cậu nhận ra rằng, dù Thiên An là thần tượng nổi tiếng, cô vẫn dành sự quan tâm đặc biệt cho cậu, người bạn cũ. Khoảnh khắc ấy khiến cậu cảm giác khoảng cách giữa thần tượng và fan, giữa quá khứ và hiện tại, dần biến mất.

Cuộc trò chuyện tiếp tục, họ bàn về những bộ phim, âm nhạc, sách, và món ăn yêu thích. Hạo Minh nhận ra Thiên An rất đời thường, vẫn giữ được sự hồn nhiên, tinh nghịch như ngày xưa, chỉ thêm sự tinh tế và tự tin của một người nổi tiếng. Cậu vừa muốn ghi nhớ từng chi tiết, vừa muốn kéo dài khoảnh khắc này mãi.

Khi cúi xuống nhặt cốc cà phê mà vô tình đánh rơi, tay Hạo Minh chạm vào tay Thiên An. Cả hai giật mình, ánh mắt dừng lại nhìn nhau, cảm giác lạ lùng lan tỏa. Họ cùng cười, Hạo Minh đỏ mặt, còn Thiên An chỉ mỉm cười tinh nghịch, khiến tim cậu lại một lần nữa rung lên mạnh mẽ.

Sau buổi chiều trò chuyện, Hạo Minh đưa Thiên An ra cửa, ánh mắt trìu mến. “Cô… hôm nay thật vui. Mình… mong sẽ còn gặp lại.”

Thiên An nở nụ cười ấm áp, đáp: “Mình cũng vậy. Lâu rồi mới được nói chuyện thoải mái như thế này.”

Hạo Minh cảm thấy như cả thế giới bừng sáng. Đây không chỉ là một buổi gặp gỡ bình thường, mà là cơ hội để cậu và Thiên An tái kết nối, vừa là bạn cũ, vừa là một người đặc biệt trong tim cậu. Cậu thầm nhủ: “Đây mới chỉ là khởi đầu… và mình sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.”

Những ngày tiếp theo, Hạo Minh không ngừng nghĩ về Thiên An. Cậu nhắn tin cho cô, cẩn thận chọn lời, vừa tinh nghịch vừa nhẹ nhàng. Thiên An trả lời nhanh chóng, những tin nhắn ngắn nhưng khiến cậu tim đập mạnh. Cậu nhận ra rằng, từng tin nhắn, từng cử chỉ, từng nụ cười của cô đều là thứ dây kết nối vô hình nhưng mạnh mẽ.

Một buổi tối, họ quyết định đi dạo quanh công viên gần nhà. Ánh đèn vàng chiếu xuống đường, không gian yên tĩnh và lãng mạn. Họ trò chuyện về những điều bình thường, cười đùa về những chuyện vui trong cuộc sống, và thỉnh thoảng im lặng, chỉ nhìn nhau, tận hưởng sự gần gũi.

Hạo Minh nhận ra rằng, mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt Thiên An trao cho cậu đều quý giá. Cậu nhận ra tình cảm dành cho cô không còn là sự hâm mộ, mà là rung động thật sự, ngọt ngào và sâu sắc.

Khi buổi dạo kết thúc, Hạo Minh đưa cô ra cổng, ánh mắt trìu mến. Thiên An mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn hôm nay. Mình thật sự vui.”

Hạo Minh đỏ mặt, lúng túng đáp: “Mình… mình cũng vậy. Hẹn gặp lại nhé.”

Cậu quay lưng bước đi, tim đầy hy vọng. Cậu biết rằng cuộc hành trình từ fanboy gặp thần tượng, từ bạn cũ tái ngộ, đến rung động thật sự, mới chỉ bắt đầu. Những khoảnh khắc ngọt ngào, những rung động nhẹ nhàng và cả những tình huống hài hước sẽ tiếp tục nối dài, khiến trái tim cậu không ngừng rộn ràng.

Hết chương 4.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×