Sáng hôm ấy, Hạo Minh bước ra khỏi nhà với một cảm giác khó tả. Không còn là hồi hộp mờ nhạt hay hối tiếc vì bỏ lỡ cơ hội, mà là một luồng năng lượng vừa căng tràn vừa lạ lùng khiến cậu muốn lao đi ngay đến quán cà phê. Cậu nhẩm tính đường đi, cân nhắc quần áo, và tự nhủ rằng hôm nay sẽ không chỉ trò chuyện bình thường, mà sẽ thử tạo một kỷ niệm mới – điều gì đó khiến Thiên An nhớ mãi.
Cậu đến quán sớm hơn dự định, và thật may, Thiên An chưa đến. Không khí yên tĩnh bên trong quán khiến Hạo Minh vừa thấy nhẹ nhõm, vừa hồi hộp: cậu vừa muốn chuẩn bị tinh thần, vừa háo hức để nhìn thấy cô. Cậu đặt cặp sách xuống bàn, lấy điện thoại ra định mở camera chụp bức ảnh lưu giữ khoảnh khắc “sớm mai vắng người”, nhưng ngay lập tức dừng lại. “Không… hôm nay phải tập trung trò chuyện, không phải chụp ảnh,” cậu tự nhủ, gật đầu quyết tâm.
Khoảng mười phút sau, Thiên An xuất hiện. Cô mặc một chiếc áo khoác màu kem, tóc buông nhẹ trên vai, và bước vào quán với dáng điềm tĩnh nhưng vẫn toát ra sự tự nhiên, thanh thoát. Khi nhìn thấy Hạo Minh, cô nở một nụ cười đầy tinh nghịch nhưng ấm áp – khác hẳn ánh mắt trầm tư thường thấy trong ảnh báo chí hay mạng xã hội. Hạo Minh mỉm cười đáp lại, cố gắng không để cảm giác bất ngờ lấn át mình, và họ bắt đầu buổi trò chuyện mà không có sự e dè nào.
Họ kể cho nhau nghe về những thói quen gần đây: Hạo Minh chia sẻ về việc cậu tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh của trường, những tấm hình cậu chụp về cây cối, đường phố, và vài con vật nuôi đáng yêu xung quanh. Thiên An thích thú, hỏi han chi tiết về các góc chụp, cách cậu lựa chọn ánh sáng. Cậu trả lời, lồng ghép những câu chuyện hài hước về những bức ảnh thất bại: lần chụp con mèo của hàng xóm nhảy khỏi ghế và cào vào tay, hay lần lỡ tay làm rơi máy ảnh xuống vũng nước. Thiên An cười, đôi mắt sáng lên, lắng nghe chăm chú, và thi thoảng gãi tóc một cách tự nhiên, làm Hạo Minh bất giác muốn cười theo sự đáng yêu đó.
Cuộc trò chuyện kéo dài, và dần dần xuất hiện một chút xung đột nhỏ nhưng không căng thẳng: một nhóm fan nhận ra Thiên An đang ngồi tại quán, tiến đến và muốn xin chữ ký. Một cô gái trẻ bước thẳng tới bàn, giọng hào hứng: “Thiên An, em có thể xin chữ ký được không ạ?”
Thiên An khẽ ngập ngừng, ánh mắt nhìn Hạo Minh như muốn hỏi ý kiến, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh: “Xin lỗi, bây giờ mình đang trò chuyện với bạn này, mình sẽ ký sau nhé.”
Hạo Minh cảm nhận được áp lực thoáng qua từ người hâm mộ, nhưng thay vì căng thẳng, cậu hít một hơi dài, mỉm cười và nói: “Không sao, cô cứ yên tâm trò chuyện, mình sẽ giữ không gian cho cô.” Câu nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn khiến Thiên An hơi ngạc nhiên, nhưng cũng mỉm cười và thư giãn.
Sau khi nhóm fan rời đi, không khí trở lại bình thường. Họ cùng nhau nói về những sở thích đời thường, như những quán ăn mới mở quanh thành phố, bộ phim vừa công chiếu, hoặc cuốn sách họ đang đọc. Hạo Minh nhận ra rằng, Thiên An không chỉ là cô gái tinh nghịch ngày xưa, mà còn là người biết quan sát, lắng nghe và chia sẻ một cách tự nhiên, khiến cậu thấy gần gũi và tin tưởng.
Trong lúc Hạo Minh kể về một buổi học nhiếp ảnh, cậu vô tình làm rơi một chiếc bút máy. Thiên An khẽ cúi xuống nhặt giúp, và tay họ chạm nhau. Khoảnh khắc này không kéo dài quá lâu, nhưng cả hai đều nhận ra sự bất ngờ len lỏi. Không ai nói gì, chỉ là một ánh nhìn thoáng qua, nhưng đủ để Hạo Minh nhận ra sự nhạy cảm và gần gũi của mối quan hệ mới này.
Họ quyết định ra ngoài đi dạo quanh công viên gần đó. Ánh nắng ban mai chưa quá gay gắt, gió thổi nhẹ trên mặt, mang theo mùi hoa sữa và tiếng chim hót. Họ đi bộ trên con đường lát đá quanh hồ, trò chuyện về những kỷ niệm ngày xưa, những thói quen nhỏ mà cả hai còn nhớ: lần Thiên An kéo Hạo Minh chạy quanh sân trường, lần Hạo Minh làm rơi bánh kem trên đường phố, những trò đùa nghịch ngợm mà cả hai từng cười không ngớt.
Cả hai cười đùa, xen lẫn những giây phút im lặng, nhưng không hề ngại ngùng. Khoảnh khắc ấy vừa bình dị, vừa chứa đầy sự gần gũi, khiến cả hai nhận ra rằng họ có thể thoải mái bên nhau mà không cần khoác lên mình bất kỳ hình ảnh nào khác.
Một tình huống hài hước xảy ra khi một con chó chạy ngang qua, đuổi theo quả bóng mà Thiên An đang ném cho Hạo Minh. Cậu vội vàng đuổi theo, té ngã xuống bãi cỏ, và Thiên An không nhịn được cười. Họ cùng nhau đứng dậy, lau đất trên quần áo, và tiếp tục đi bộ. Khoảnh khắc ngượng ngùng xen lẫn vui vẻ này khiến họ cười vang, tạo ra một ký ức đáng nhớ trong ngày hôm đó.
Sau vài giờ dạo chơi, họ dừng chân tại một quán trà nhỏ bên hồ. Họ gọi hai ly trà chanh, và Thiên An kể về những trải nghiệm công việc gần đây: những buổi quay quảng cáo, các buổi phỏng vấn, và cả những câu chuyện vui khi đi diễn. Hạo Minh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng trêu chọc cô, tạo ra không khí thoải mái nhưng cũng thân mật.
Họ nhìn nhau, đôi lúc chỉ im lặng, nhưng không cảm thấy ngượng. Sự im lặng này khác với sự căng thẳng; nó là sự yên tĩnh, gần gũi, như thể cả hai đang tận hưởng một thế giới riêng của mình.
Trên đường về, Hạo Minh đề nghị ghé vào một cửa hàng sách nhỏ, nơi anh từng hay lui tới. Thiên An đồng ý, và họ cùng nhau lật từng cuốn sách, chia sẻ về sở thích đọc truyện, những nhân vật yêu thích và những câu chuyện từng khiến họ xúc động. Họ cười, tranh luận nhẹ nhàng về những chi tiết trong sách, và cả hai đều nhận ra rằng quan điểm của mình được lắng nghe và tôn trọng.
Khi hoàng hôn buông xuống, họ đứng bên bờ hồ, nhìn ánh nắng cuối ngày phản chiếu trên mặt nước. Không khí lặng lẽ, chỉ có tiếng sóng nhẹ vỗ vào bờ. Thiên An nhặt một chiếc lá khô rơi từ cây, đặt vào tay Hạo Minh: “Nhìn thế này giống như một ký ức đẹp, phải không?”
Hạo Minh nhìn chiếc lá, rồi nhìn cô, cảm giác một thứ gì đó nhẹ nhàng nhưng sâu sắc len lỏi trong lòng. Cậu gật đầu: “Đúng… hôm nay thật sự là một ngày đáng nhớ.”
Trước khi chia tay, Hạo Minh đề nghị: “Ngày mai, nếu cậu rảnh, mình có thể đi thử quán cà phê mới mở. Nghe nói không gian rất đẹp, có cả sách và âm nhạc sống.”
Thiên An nhìn cậu, nụ cười tinh nghịch hiện lên: “Được, mình cũng muốn thử. Nhưng lần này, cậu sẽ không được té ngã như hôm nay đâu nhé.”
Họ cùng cười, bước đi trong ánh hoàng hôn, tạo ra một kỷ niệm mới, đáng nhớ, và đầy màu sắc. Hạo Minh nhận ra rằng, mỗi ngày bên Thiên An là một hành trình mới, vừa thử thách, vừa ngọt ngào, vừa hài hước, và cậu muốn giữ tất cả những khoảnh khắc ấy trong trái tim.
Ngày hôm sau, cậu thức dậy với một cảm giác lạ lùng: vừa háo hức, vừa tràn đầy năng lượng. Cậu biết rằng hành trình từ bạn cũ đến người đặc biệt sẽ còn dài, nhưng hôm nay, cậu và Thiên An đã tiến một bước gần hơn, và cậu quyết tâm không để bất cứ điều gì làm gián đoạn khoảnh khắc đó.
Hết chương 5.